Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 48 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Trần Nhược Vũ cảm thấy lần nói chuyện này là lần nói chuyện có trí tuệ nhất trong đời cô. Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự trù của bản thân, đầu óc cô lung tung lộn xộn, nhưng lúc nhìn vào ánh mắt của Mạnh Cổ, cô đột nhiên rõ ràng hẳn.



“Trần Nhược Vũ, quan hệ của chúng ta bây giờ là thế nào đây?” Mạnh Cổ ném ra một đề bài nan giải.



Quan hệ thế nào? Cô dĩ nhiên không nói được. Quan hệ của họ đã không rõ ràng, nên hình dung thế nào đây?



Cô suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra từ nào thích hợp, vì vậy ăn vạ ném vấn đề lại cho Mạnh Cổ: “Anh nói thử xem?”



Mạnh Cổ không có lấy nửa điểm do dự, rất quả quyết kết luận: “Quan hệ bạn trai bạn gái.”



“Không phải.”



“Vậy anh để em nói.” Anh bĩu môi, rất không hài lòng



Trần Nhược Vũ ngẫm lại, nói: “Nếu không thì thế này đi, anh coi như chúng ta xem mắt, sau đó làm những chuyện bình thường, thuận theo tự nhiên. Nếu tiến triển thành công, chúng ta ở bên nhau, nếu không, xem như là xem mắt thất bại. Anh thấy thế nào?”



“Anh với em không quen nhau thông qua xem mắt.”



Mạnh Cổ nhìn cô đang trừng mình, sửa lại: “Vậy cũng được, xem mắt xong rồi, tiếp theo làm gì? Chúng ta nên hẹn đi ăn cơm. Ăn cơm xong xem film, hôn tay rồi lên giường kết hôn.”



(Editor: Trình tự này “bình thường” dã man luôn)



(Beta: Chứ cô còn muốn thế nào nữa, nói đúng quá còn gì =)))



“Đâu có nhanh như vậy, sắp xếp thứ tự của anh hình như có chút nhầm lẫn.”



“Không sai mấy đâu, những thứ này có thể cùng nhau tiến hành. Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, trừ hai cái cuối, những cái khác căn bản đã làm rồi.”



Trần Nhược Vũ không để ý tới da mặt dày của anh, hỏi anh: “Bác sĩ Mạnh, anh và đối tượng kết hôn bình thường lúc hẹn hò sẽ làm gì?”



“Không cần giữ mặt mũi, nói cô ấy nên tìm người khác tốt hơn. Nếu cần giữ lại mặt mũi, anh sẽ nói rảnh sẽ liên lạc, sau đó thì mãi mãi không rảnh.”



“Người nhà anh không thúc giục anh sao?” Thế mà cô lại bị cha mẹ nhiệt tình ân cần thúc giục chứ.



“Ừ… Người nhà anh coi như tương đối hàm súc.”



“Hàm súc so với anh ấy à?”


Trần Nhược Vũ ra mở cửa, thấy một cô gái xa lạ chừng 20 tuổi đứng ngoài cửa.



“Cô tìm ai?”



“Tìm cô.” Cô bé kia có chút khẩn trương, lại có phần phách lối.



Trong tâm Trần Nhược Vũ dâng lên dự cảm chẳng lành.



“Cô là ai?” Cô hỏi lại.



“Cô yêu người đàn ông kia à, anh ấy là của tôi!”



Trần Nhược Vũ sững sờ, nhịp tim đập mạnh hơn. Không phải đâu, chuyện cẩu huyết như vậy sao lại có thể xảy ra trên người cô?



Cô nhìn chằm chằm cô bé kia, đầy vẻ tươi trẻ, xinh đẹp hào phóng, thật đúng là loại Mạnh Cổ thích. Nhưng cô đã gặp Thích Dao, cho nên đây chắc chắn không phải tình đầu của Phách Vương Long tiên sinh. Vậy đây là gì của Mạnh Cổ? Không lẽ là người cũ? Nhưng sao lại trẻ như vậy, chẳng lẽ là, người mới cùng anh xem mắt?



Nhưng rõ ràng anh nói đối tượng xem mắt không có gì hấp dẫn, anh nói đã cùng người nhà đối phương nói rõ ràng rồi mà?



Trần Nhược Vũ hỏa khí đầy người, cô chưa từng gặp chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy giận đến tê liệt, cái gì cũng không nghĩ được.



“Tôi còn tưởng cô xinh đẹp cỡ nào, thì ra cũng chỉ có thế.” Cô bé kia cắn răng, nhìn có vẻ có chút kích động. “Chị gái này, chúng ta đều là phụ nữ, xảy ra chuyện gì chúng ta đều biết, có cần phải huyên náo đến xấu hổ như vậy không? Đàn ông vốn dĩ đã tham lam, có rồi vẫn muốn ăn món mới, nhưng bây giờ anh ấy là của tôi, tôi nhất định phải nói rõ ràng với cô.”



“Ngừng, dừng lại!” Trần Nhược Vũ trướng não rồi, da đầu tê dại, cô vội vàng khoát tay, không cho đối phương nói tiếp nữa.



Cô hít sâu một hơi, cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ: “Vị tiểu thư này, tôi không biết cô, cũng không biết tôi với cô có gì để nói. Còn nữa, tôi nói thật, miệng tôi đần, bị người ta tới cửa đòi hỏi cách nói chuyện như vậy tôi ứng phó không được. Cô cũng biết chuyện này xấu hổ, tôi đề nghị cô gọi người đàn ông kia tới đây nói chuyện.”



Trần Nhược Vũ vào nhà cầm lấy di động, giận đến tay cũng có chút run. Cô phải ở trước mặt cô bé kia mà cho Mạnh Cổ một quyền. Bên kia nhanh chóng nhận máy. Mạnh Cổ cười hì hì hỏi: “Nhanh như vậy đã hẹn anh sao?”



Trần Nhược Vũ cả một chút lảm nhảm trong lòng cũng không có, trực tiếp hỏi anh: “Anh đang đi làm à?”



“Không có, anh đang ở nhà.”



“Tốt, anh đến nhà em, ngay lập tức!”



“Sao vậy?” Giọng cô nghiêm túc, khiến Mạnh Cổ đầu bên kia không hiểu gì.



“Bạn gái của anh đang ở nhà em!” Cô lớn tiếng gầm thét, rồi cúp máy.