Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 49 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Mạnh Cổ lập tức gọi lại cho cô, nhưng cô không nhận máy.



Cô rất tức giận, cũng không biết nói gì, dù sao chuyện trước mắt nhất định phải đợi anh tới nói cho rõ ràng.



Cô bé kia lắc lắc ngón tay, cắn môi, hiển nhiên là không ngờ đến việc Trần Nhược Vũ kiên quyết gọi người đàn ông kia đến như vậy. Nhưng cô cũng không có ý định tránh né, cô tới đây chính là để bảo vệ quyền lực và địa vị của mình, cô phải đợi anh tới.



Trần Nhược Vũ nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hỏi: “Cô là đối tượng hẹn hò của anh ấy?”



Cô bé kia không phủ nhận, nói: “Là biết nhau qua xem mắt, nhưng chúng tôi đã bắt đầu lui tới một thời gian rồi, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt, chuyện của tôi và anh ấy, căn bản là đã được định. Hơn nữa chung đụng một thời gian, cũng nên chọn ngày làm đám cưới.” Cô bé kia dừng một lát, còn nói: “Cho nên, không nên gọi là đối tượng hẹn hò của anh ấy, gọi là vị hôn thê cũng không sai.”



Trần Nhược Vũ thật sự rất giận, tâm tình hỏng bét tới cực điểm. Cô nghĩ bất kỳ người con gái nào cũng không sao nhịn được chuyện như vậy, một ngày trước, tên đàn ông mình thích mới tỏ tình, kết quả ngày thứ hai liền bị một đứa con gái khác xưng là vị hôn thê tìm tới của thuyết giáo.



Trần Nhược Vũ đối với cô bé kia lạnh lùng nói: “Cô là khách không mời, mà tôi cũng không có ý định mời cô. Chờ vị hôn phu cô tới, hai người cùng nhau lại gõ cửa nhà tôi.”



“Vị hôn phu” – ba chữ này, cô cắn răng nói, vừa chua vừa chát.



Cô nói xong, đóng cửa, khóa lại.



Trong lúc đợi Mạnh Cổ đến, cô như kiến bò trên chảo lửa vòng tới vòng lui, lo âu rồi lại tức giận. Tên kia rõ ràng nói với cô anh cự tuyệt chuyện xem mặt, mà cô trước đây căn bản không để ý, cũng không muốn biết nhiều.



Bây giờ lại bị người ta tìm đến cửa, người phụ nữ này sao lại biết địa chỉ nhà cô? Chỉ có thể là do Mạnh Cổ nói. Mạnh Cổ nói địa chỉ nhà cô với cô ta là đang tính toán chuyện gì?Thật là quá đáng! Quá không chịu trách nhiệm!



Cô cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh của Mạnh Cổ, sau đó cô nghe được tiếng chuông cửa.



Trần Nhược Vũ bước một bừa dài, xông ra mở cửa.



Ngoài cửa, một nam một nữ nhìn nhau, nghi ngờ mà quan sát đối phương.



“Em phát bệnh thần kinh gì vậy, tùy tiện tìm một người con gái tới đây nói là bạn gái anh.” Sắc mặt Mạnh Cổ rất không cao hứng, còn có chút trắng, nhìn giống như là gấp rút chạy tới đây.



Cô gái đó cũng nói: “Cô có ý gì? Tôi còn cho là cô có gan tìm A Hạo tới đây, cô rốt cuộc là nghĩ sao vậy?”



Lần này đến lượt Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, cô chỉ vào Mạnh Cổ hỏi: “Không phải anh ấy?”



“Tôi không biết anh ta.”



“Anh không biết cô ta.”



Một nam một nữ, trăm lời như một.



Trần Nhược Vũ ngây người lại hóa ngốc, lại hỏi: “A Hạo là ai?”



“Chu Hạo.”
Trần Nhược Vũ tưởng tượng ra một nữ cường nhân, Phách Vương Long tiểu thư chống lại Phách Vương Long tiên sinh, hai bên la mắng lẫn nhau, hình ảnh đó quả thật rất đặc sắc.



Mạnh Cổ nói tiếp: “Bạn gái thứ ba, là cô ấy theo đuổi anh. Khi đó anh mới nhận được sự dạy dỗ của Bành Lệ Hinh, cảm thấy không thể nói loạn chuyện yêu đương, nhưng đó là một cô bé rất đáng yêu, lại rất nhiệt tình theo đuổi anh, thời gian rất dài, rất kiên trì, anh cảm động, cảm nhận được tình cảm của cô ấy, khẳng định cô ấy có thể nhân nhượng anh, anh sẽ không mệt mỏi nữa. Vì vậy anh mới đồng ý.”



Trần Nhược Vũ nhích nhích, kề sát anh, cô thích cảm giác Mạnh Cổ mở rộng lòng với cô.



“Nhưng ở bên nhau, không khỏi có xích mích, hơn nữa em cũng biết, anh đây rất đẹp trai, rất nhiều phụ nữ theo đuổi.” Anh vô sỉ khoác lác, chọc cô cười.



“Anh là bạn trai thứ nhất của cô ấy, nên cô ấy không thể tha thứ chuyện anh đã từng yêu hai lần, cũng không thể chấp nhận được chuyện những người con gái khác theo đuổi anh. Cuối cùng sinh ra hoài nghi, hy vọng anh có thể thể hiện rằng cô ấy rất quan trọng với anh, muốn anh có thể cho cô ấy cảm nhận được cô ấy rất có sức ảnh hưởng với anh. Anh không làm được, không biết làm thế nào mới thỏa mãn được cảm nhân của cô ấy. Ví như anh làm thêm giờ, cô ấy sẽ cảm thấy bệnh nhân quan trọng hơn. Đến trễ hẹn, cô ấy sẽ cảm thấy anh quá không để ý đến cô ấy. Sau đó thì chia tay. Lần yêu này, còn không được hai tháng.



Trần Nhược Vũ hỏi: “Có phải do tính khí anh hỏng bét, nói chuyện lại khó nghe, mới khiến người ta cảm thấy anh không được, không hoàn toàn đặt người ta ở trong lòng?” Phụ nữ không có được cảm giác an toàn, là lỗi của đàn ông chứ sao lại là của phụ nữ?



“Em lại muốn lôi tật xấu của anh ra sao?”



“Anh phải biết chấp nhận khuyết điểm của mình.”



“Anh có nhận rõ a, cho nên sau đó mới không yêu ai nữa. Không phải cứ có điều kiện hợp lý là có thể thoải mái ở bên nhau, cảm giác không đúng, nhân nhượng cũng không thể lâu dài. Thật ra thì anh rất có lỗi với hai người họ, anh chỉ suy tính điều kiện, không nghĩ đến cảm giác. Cá tính con người muốn thay đổi thật khó khăn, nếu chung đụng với nhau mà không thể thay đổi vì người kia, thì nói sao cũng là miễn cưỡng bản thân.”



“Vậy em thì sao?” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, nhìn chằm chằm anh: “Anh nói muốn ở bên em, muốn làm bạn trai em, nhưng một chút anh cũng không thay đổi, còn rất hung dữ.”



“Em mới hung dữ, không quản em, em ngày càng phách lối.”



“Em nào có!” Cô không phục, đây thật là oan uổng a.



Mạnh Cổ kéo cô vào trong ngực, nói với cô: “Chỉ với điều kiện của em, không có gì để suy tính cả.”



Cô lại không phục: “Em cũng không phải là kém cỏi, ‘Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư’ (*)mà.”



(*)Bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư: Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình.



“Cho nên anh chỉ nghĩ đến cảm giác.” Mạnh Cổ hoàn toàn không để ý đến điều kiện của cô, so với điều kiện anh đặt ra cũng không tệ lắm, trực tiếp nói: “Anh không cần sửa, anh nhớ em cũng đâu có khổ cực nhân nhượng anh, ở cạnh em rất thoải mái.”



Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi, hôn nay lúc 2h. Hình như ngày nào tôi cũng ở Tạp Văn, hi vọng Tạp Văn đại thần nhanh mở một chút.



Chuyện đó, thật ra tôi chính là muốn đem tình cảm nam nữ của họ biến hóa thành vượt qua hoàn cảnh xung quanh, gia đình, các nhân tố khác, cuối cùng có thể chân thực an tâm mà nắm tay nhau.



Không có người thứ ba, chính là yêu thương, loại này đối với tôi mà nói có chút khó viết, nhưng sẽ cố gắng, hy vọng sẽ thành công.



Gạt lệ, mong mọi người khích lệ.



Beta có lời muốn nói: Đây đây, làm ơn viết ngắn hơn một chút đi ah~~~