Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 64 :

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi phía sau cửa, cảm giác mình rất là uy phong



Không phải thích được xú nam nhân này, hơi ăn dấm chua cũng làm quá khoa trương đi. Cô đâu có nói láo, cô rõ ràng đều nói thật, là chính bản thân anh đần, anh ý tứ không tốt đi trách người khác



Cũng không cần để ý đến anh, trong lòng cô thật sự rất khổ sở rồi nha. Tư Tư muốn đi, mà cô bị Phách Vương Long tiên sinh nhà mình oan uổng, Trần Nhược Vũ nghĩ đi nghĩ lại, thật muốn khóc



“Em không phải là ngồi dưới đất đó chứ, trên đất lạnh” Âm thanh Mạnh Cổ rất tức giận



Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhìn trái nhìn phải, quả thật không có ai, vậy anh sao lại biết cô ngồi dưới đất? Suy nghĩ kỹ nửa ngày, cô mới nhớ lúc nãy mới nói chuyện với anh. Có lẽ là nghe âm thanh nên đoán được cô ngồi dưới đất



Trần Nhược Vũ xoa xoa đầu phản ứng chậm chạp, cảm thấy nhức đầu



“BÁC SĨ MạNH, đầu em đau”



“EM mở cửa, anh giúp em xem một chút”



“KhôNG để cho anh xem, chính là vì anh mà tức giận”



Mạnh Cổ không nhịn được thở dài: “Trần Nhược Vũ”



“Làm gì!” Giọng co ohung hăng



“EM, đừng ngồi dưới đất, trên đất lạnh”



“Không dậy nổi” Cô ngang ngược



“Em muốn thử ngã bệnh sao” Anh cũng hung hăng



“Thử thì thử’ Cô còn hung hơn nữa



Ngoài cửa, Mạnh Cổ lại than thở, thật rất muốn một cước đá văng cánh cửa này. Anh ngồi chồm hổm, ngăn cách qua cánh cửa, nói với cô: “Trần Nhược Vũ, em không phải khát sao? Anh rót nước cho em rồi nè”



“KHÔNG uống”



“Vậy khát thì sao?”



“Chết khát thôi, dù sao cũng không ai đau lòng”



Mạnh Cổ muốn mắng rồi, về sau người nào dám cho Trần Nhược Vũ nhà anh uống rượu, anh liền mổ hắn



“Trần Nhược Vũ, em uống bao nhiêu rượu rồi?”



“Em không say”



“Không phải nói em say, là muốn hỏi em một chút, em không cảm thấy bàng quang khó chịu sao?”



“Bàng quang, cụ thể ở đâu em đều không biết”



“Được rồi, bụng em không khó chịu sao? Có muốn đi nhà cầu không?”
“Vậy sao?”



“Thật! Em thanh tỉnh mới đắc ý biêt anh xử oan em, còn không phân rõ phải trái, hại em mới yêu hai ngày đã thất tình”



Mạnh Cổ không cùng cô cãi cọ: “Trở về phòng, ngủ một giấc, tỉnh lại em cũng không thất tình nữa”



“Không, không, không thể để mình em thất tình. Bác sĩ Mạnh, anh cũng thất tình”



“Anh không có” Mạnh Cổ đưa tay đem cô ôm ngang bế lên



Trần Nhược Vũ kêu khẽ một tiếng, sợ hết hôn. Sau đó mới kịp phản ứng, lại an tâm. Cô ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai anh, còn nói với anh: “Em thất tình”



“Em không có”



Anh bế cô đến phòng cô, không muốn nói những lời không có dinh dưỡng này



“Bác sĩ Mạnh, thì ra anh còn nhiều hơi sức” Cô vòng vo một hồi cái chủ đề không có dinh dưỡng, vừa nói vừa cấu tay anh; “Hùng tráng có lực”



“Cám ơn” Mạnh Cổ không nghe ra trong lời khen của cô có ý tứ



“NẾu không anh thử xem cứ ôm em như vậy, xem anh có thể chống đỡ được bao lâu? Em giúp anh nhớ”



Lời này cùng việc thất tình chẳng có chút quan hệ nào



Mạnh Cổ căn bản không để ý cô, trực tiếp ném cô lên giường, chăn vén lên, đắp chăn lên: “Ngủ”



“Bác sĩ Mạnh, anh nói lời yêu hình như rất khó, còn là bệnh khó chữa nữa”



Mạnh Cổ sửng sốt



“Em cảm thấy nó rất khó khăn” Cô phát biểu quan điểm của mình



“Anh còn có thể chữa bệnh đấy?” Anh rất tức giận, rốt cuộc ai mới là bác sĩ



“Em không biết trị bệnh, mà em xem bệnh a. BÁC SĨ thường nói, cái bệnh này, nguyên nhân có rất nhiều loại, hiện tại y học cũng không rõ ràng lắm”



“Cho nên…” Cô mở trừng hai mắt, ngáp một cái, thật lâu sau mới nói: “Cho nên…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, sau đó cô ngủ thiếp đi



Mạnh Cổ sững sờ, lại như vậy? Cô lại đánh bất ngờ rồi



Anh ngồi ở mép giường nhìn cô một hồi, suy nghĩ một chút, cho nên rốt cuộc là bệnh gì đây?



Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm qua, tôi biết được một tin dữ, bão nước mắt rồi. Tôi rất thích ở nàh vẽ tranh châm biến một phần cuộc đời đã qua. Cô “cút ngay! U quân” khiến tôi rất cảm động, khích lệ cùng sung sướng, tôi có thể cảm nhận được kiên cường, lạc quan, đáng yêu của cô ấy. Sách còn đặt trên bàn tôi,cô ấy lại đi đến một thế giới không ốm đau, nhưng để lại rất nhiều năng lượng, những thứ kia đã từng cảm động đến tôi, sẽ luôn làm tôi cảm động



Tôi cũng muốn làm tác giả như vậy, lưu lại đến ngày sau, sung sướng gì đó



Lại nói, Bác sĩ Mạnh mưu trí tôi tạp rồi, chánh văn lại trở lại rồi, vì vậy chương này là chính văn, bác sĩ Mạnh quay đầu hẹn gặp lại