Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 70 :

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Chuyện này. Nghiêm khắc thì là do Lục Bảo Ny gây ra



Lại nói ngày hôm đó, Lục Bảo Ny được Trần Nhược Vũ khích lệ, đấu tranh giãy giụa một phen, rốt cuộc vẫn quyết định đem tâm ý của mình nói ra.



Cô ấy gọi cho Trần Nhược Vũ, bày tỏ muốn tìm cơ hội hành động, cô nói coi như cô không có may mắn như Trần Nhược Vũ cuối cùng thỏa mãn được mong muốn của mình, nhưng cô cũng không muốn tình cảm của bản thân được bỏ qua, không muốn tâm ý của mình uất ức, cũng coi như không còn gì để nuối tiếc



Trần Nhược Vũ nghe cô nói xong có chút khẩn trương, Lục Bảo Ny lại an ủi cô, nói mình đã nghĩ rõ, đã chuẩn bị tốt lắm, còn nói cho dù kết quả thế nào, cô ấy đều sẽ nói cho cô biết.



Ba ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny, cô ấy gào khóc trong điện thoại, nói cô vừa mới hẹn Chu Triết ra ngoài, đã nói hết với anh, Phản ứng của anh là sững sờ, dường như không biết trả lời cô thế nào, cuối cùng chỉ nói chuyện về thành phố C anh đã sắp xếp xong, không lâu sẽ về lại đó.



Lục Bảo Ny nói cô hiểu ý của Chu Triết, cho nên bây giờ xem như hai người họ chẳng có gì hết, tất cả đều trở về ban đầu, nhưng cô nửa đường nhịn không được liền gọi cho Trần Nhược Vũ. Cô nói mặc dù biết rõ kết quả là như vậy, nhưng nói ra được cô cũng rất cao hứng, nhưng lại cao hứng đến mức không khống chế được mà rơi nước mắt



Trần Nhược Vũ thấy cô ấy khổ sở như vậy, cô nói: “Thật xin lỗi”, cô cảm thấy nếu không phải cô, Lục Bảo Ny cũng sẽ không chịu những thứ này, còn không phải khóc đến như vậy, nhưng Lục Bảo Ny lại nói “Cảm ơn” với cô.



Trần Nhược Vũ nói việc này với Cao Ngữ Lam, hỏi cách nhìn của cô ấy. Cao Ngữ Lam nói thật ra như vậy cũng tốt, nói ra so với giữ mãi trong lòng sẽ tốt hơn nhiều. Cô cảm thấy Lục Bảo Ny nói cao hứng là bởi vì cô ấy dám làm chuyện mà ban đầu bản thân không dám làm, khổ sở là cho dù miệng nói không ôm hi vọng, nhưng thật ra trong lòng cũng ảo tưởng rằng Chu Triết cũng có gì đó với cô ấy.



Lương Tư Tư đối với chuyện này cũng có suy nghĩ, cô ấy cảm thấy chẳng có gì mà khổ sở hay không khổ sở, chàng trai kia nói là sắp xếp xong về quê, lại không có nói không thích cô ấy. Nếu như cô ấy chỉ là muốn lấy được một phần tình yêu, vậy thì có lẽ là có, đã từng có người thích cô ấy, vậy là cũng như cô ấy mong muốn. Còn nếu như cô ấy muốn một lòng một dạ, vậy bây giờ liền bắt đầu đi, đi giải quyết thử thách của tìn yêu, hoặc là cùng hắn đi thành phố C, hoặc là tranh thủ khiến chàng trai này lưu lại, đây không phải là chuyện tốt sao?



“Nhưng mà có lẽ Chu Triết không nói thích cô ấy, chỉ là muốn cự tuyệt một cách uyển chuyển, anh ấy thật ra là một người tốt”



“Vậy nói cô nương Lục Bảo Ny kia đi xác định lại đi? Cô ta có hỏi sao? Hỏi rõ chưa? Đàn ông có lúc cũng không chăm sóc như mọi người nghĩ đâu. Hắn cùng cô ấy không phải là đồng nghiệp, rất nhanh đến một thành phố khác sẽ không gặp mặt nữa rồi, uyển chuyển cái rắm a. Tình huống như vậy anh ta phải cự tuyệt sạch sẽ, không để cho đàn gái chết tâm chẳng phải tệ hơn sao?”



Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, đúng là khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng cô lại không dám đi khích lệ Lục Bảo Ny nữa, ngộ nhỡ Chu Triết thật không có ý này, cô chẳng phải là bảo Lục Bảo Ny rạch vết sẹo lần nữa sao, lại khiến Chu Triết phiền toái
“Không đúng, có thành ý giống như Bảo Ny vậy, bất kể con đường phía trước như thế nào, cũng dám theo đuổi”



“Bảo Ny đó là tìm đường sống trong chỗ chết. Anh ấy làm như vậy để có thời gian từ từ tìm hiểu . So với anh ấy anh tốt hơn nhiều” (??? Thật sự câu này mình chẳng hiểu gì hết)



“Loại ý nghĩ như vậy thật không đúng, rất không có trách nhiệm” Nếu không thích, liền nói rõ, sao phải mập mờ chứ?”



Mạnh Cổ liếc mắt nhìn cô nửa ngày: “Trong óc em cả ngày nghĩ gì vậy hả, rãnh rỗi quá rồi sao? Mập mờ là chuyện chúng ta có thể khống chế sao? Không có sự phối hợp của phụ nữ các em, có thể mập mờ sao? Còn chê anh không phụ trách, em làm hồ nước gợn sóng rồi bỏ chạy, em có phụ trách không? Anh nghĩ lúc đầu em tới trêu chọc anh, vừa quay đầu liền bày ra bộ dạng rất vô tội, kiểu “Cái gì em cũng không làm”, anh liền tức”



“Dù sao đàn ông các anh mập mờ cũng không đúng” Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không tìm ra được câu phản bác tốt hơn, chỉ có thể nói câu “Dù sao”



“Vậy em cứ coi như đàn ông thích tìm ra cái cớ đi ”



Tóm lại, đang trong thích chiếm hầm cầu không để sót gì thôi”



Lại còn lý luận? “Pằng” Trần Nhược Vũ không ngừng đánh Phách Vương Long



Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, chuyện của Chu Triết với Lục Bảo Ny không chỉ mình cô quan tâm, Chu Triết chậm chạp không về quê. Ngày đó, cha mẹ anh tới thành phố A, đến cứ đến, nhưng lại còn tới cửa tìm cô, hẹn cô đi ăn cơm.



Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy báo ứng tới rồi, nhàn rỗi quản chuyện người khác thật là không nên.



Chuyện đời dạy không hết? Dạy ngươi tiểu chiêu thôi.