Cung Khuyết

Chương 141 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Lý Dật cứ như vậy mà xuất hiện. Hoàn toàn khác với hàng ngàn cảnh gặp lại Lý Dật mà ta đã tưởng tượng ra.



Lần này thực sự gặp được Lý Dật đang đè nén cơn giận, nhìn toàn bộ người trước mắt với ánh mắt gần như muốn nổi điên.



Mũi kiếm của Phùng Mại dừng lại trên mặt Lý phu nhân, gần đến mức chỉ cần hắn run tay thì tính mạng của Lý phu nhân sẽ khó lường.



Lý Dật đứng ở cửa nhìn mẫu thân của hắn như vậy. Kinh ngạc, giận dữ cùng với thật sự lo lắng.



Ta giật mình, giống như hắn không phải là Lý Dật mà ta đã gặp ở kiếp trước. Ở kiếp trước, khi ta lết thân thể gần chết này rời khỏi vườn hoa về phía Môi Sơn, chính là người này đã lạnh lùng theo sau thân ta từng bước một, không hề bỏ qua cảnh ta tuyệt vọng đến chết.



Hắn là tổng quản thị vệ của ta, từng theo ta rất nhiều năm, ta ban thưởng cho hắn không hề thua kém người khác, nhưng đến lúc ta chờ chết, hắn lại chỉ thờ ơ đứng nhìn ta, ngoài ra không có một chút cảm tình dư thừa nào khác.



Ta còn nhớ rõ, sau khi ta uống ly rượu độc câu hôn của Phùng Yên Nhi, hắn liền xuất hiện trước mặt ta, vẻ mặt như âm hồn không tan đứng bên cạnh chờ thu hoạch thành quả của hắn. Hắn không trực tiếp đánh nhau với ta, điều duy nhất hắn muốn làm chỉ là đứng nhìn. Nhìn kẻ thù trong lòng hắn tuyệt vọng đến chết ở trước mắt hắn. Hắn không định đánh nhau với ta như những nam nhân chân chính, cái hắn muốn chỉ là cao cao tại thượng mà nhìn ta chết. Như vậy còn khiến ta nhục nhã hơn cả việc hắn tự tay giết ta.



Mà lúc đó, ngay cả việc liều mạng với hắn ta cũng không đủ sức lực.



Đây mới là nguyên nhân khiến ta âm thầm ghi hận.



Lúc này, trong sân hoàn toàn yên ắng, dường như ngay cả mấy con ve sầu cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ lúc này nên đều ngừng tiếng kêu.



"Ngươi buông mẹ ta ra." Lý Dật phun ra từng chữ một.



Hắn nhấn mạnh mấy chữ "mẹ ta" này.



Điều này không hề buồn cười.



Ta hiểu rõ tình cảm của một đứa con đối với mẹ mình, huống hồ Lý Dật này lại là mất mà có lại.



Trên tay hắn vẫn cầm cây đao, khiến cho câu nói của hắn càng thêm uy lực.



Ta có chút bội phục sự bình tĩnh của Lý Dật, nếu đổi lại là ta thì có lẽ lúc này đã hoảng lên rồi.
"Ngươi sẽ không có cái chủ ý xấu xa gì chứ?" Phùng Mại cười lạnh vẻ chế giễu: "Coi chừng tiểu kỹ nữ trong cung kia giận điên lên."



Lý Dật không để ý đến Phùng Mại, nhưng sắc mặt hắn đã nói rõ hắn vẫn còn nhớ A Nam.



"Thì ra là nữ nhân kia!" Hắn cắn răng nói, quả nhiên là đã ghi hận đối với A Nam: "Chỉ là chuyện này cũng không quan trọng." Lý Dật cười lạnh: "Dù sao thì cũng đều sẽ phải chết." Hắn nói, đồng thời đẩy Lý phu nhân đang ở trong lòng ra, để nàng ta dựa vào cánh cửa phía sau.



"Mẹ, hãy nhìn xem con giết sạch đám người trong sân này như thế nào." Hắn nói rất bình tĩnh: "Vì mẹ, con sẽ khiến bọn hắn không thể sống tới ngày mai."



Hắn lấy một dải lụa đen từ trong ngực ra, vô cùng bình tĩnh buộc lên mắt mình: "Đến đây đi." Hắn rút đao từ bên hông ra: "Đao của ta cũng muốn uống máu rồi."



Trong sân im phăng phắc, lúc này ta lại chỉ hối hận vì đã phái quá ít người đến chỗ này của Quy Mệnh hầu. Trước đó ta chỉ nghĩ phủ Quy Mệnh hầu không có gì cần phải canh giữ, mà Quy Mệnh hầu và Lý phu nhân cũng đều không có công phu gì, cho nên chỉ bảo Tào Định phái mấy người tới trông chừng. Vừa rồi ta cũng không mang người tới.



Ta còn tưởng rằng nơi này không thể xảy ra chuyện gì lớn, làm sao ngờ được rằng mấy con cá lớn kia đều sẽ dồn hết lại đây.



May mà ở đây ngoài ta ra còn có Đặng Hương. Hai người chúng ta cộng lại ắt là có phần thắng rất lớn. Hiện tại ta không thể không thầm cảm thấy may mắn vì có một vị bằng hữu như Đặng Hương. Không sai, ta đã coi hắn như bằng hữu của ta, chính A Nam đã cho chúng ta cơ hội được gặp nhau.



"Ngươi che mắt lại làm gì?" Lúc này Phùng Mại thế mà lại không sợ hãi, đoán chừng hắn không biết cao thủ võ công trong thiên hạ là cái gì: "Ngươi khinh thường chúng ta sao?" Phùng Mại cảm thấy bị sỉ nhục.



"Đúng vậy! Ta không muốn nhìn thấy dòng máu bẩn thỉu của các ngươi." Lý Dật trả lời.



Ta nhớ tới chuyện Lý Dật bị trúng thuốc hồng nhan của A Nam.



Chỉ là chuyện này không quan trọng, ta phải nghĩ lại xem phải làm thế nào để đưa A Nam ra ngoài mà không ngăn trở bọn chúng đánh nhau.



Thế mà lúc này A Nam lại thò đầu ra khỏi xe ngựa, cặp mắt đen lúng liếng của nàng đảo quanh mấy vòng: "Ta không đi." Nàng vô cùng bình tĩnh, thế nhưng vẫn có vẻ tinh ranh: "Ta không biết võ công, ai trong số các ngươi thắng thì ta mặc cho người đó định đoạt. Các ngươi cứ đánh nhau đi." Nàng nói, lại chui đầu vào bên trong xe.



Đặng Hương lập tức quay người che cửa xe lại.



Không ngờ tới chính là lúc này Quy Mệnh hậu lại càng bám chặt lấy càng xe, mục tiêu của hắn rõ ràng chính là A Nam, mà trong tay của hắn còn có một cây dao găm, chỉ thấy lóe lên một cái, dao găm đâm thẳng về phía A Nam.