Cung Khuyết

Chương 16 : Hãm hại

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Ta muốn xin lỗi vì đã oan uổng nàng nên ta ban thưởng cho A Nam vải sa la.



Loại vải này là cống phẩm Giang Nam, năm nay chỉ có một kiện duy nhất, nếu

là lúc trước, tự nhiên sẽ là của Phùng Yên Nhi. Đưa cho nàng (Phùng Yên

Nhi) để đổi lại là nụ cười giả dối nhất thời. Còn không bằng đưa cho

người quan trọng, xứng đáng hơn.



Đúng vậy, ta không phải vô duyên vô cớ ban thưởng cho A Nam. Loại vải này may y phục rất đẹp, A Nam mặc

nhất định rất đẹp. Nhưng còn một diều nữa, ta muốn dùng nó để điều động, sắp xếp thế cục trong cung.



Ta mặc kệ A Nam có cao hứng hay

không, bởi vì ta mơ hồ cảm thấy những thứ này không hiếm lạ đối với A

Nam, mà lạ ở chỗ ta đối với nàng rất là sủng ái. Trên thực tế, khi nàng

tiếp nhận những thứ ta ban thưởng, dường như có chút thương cảm.



"Thích không?", ta hỏi.



"Thích", nàng thì thào nói.



"Thích là tốt rồi, trẫm muốn đêm thất tịch nàng sẽ mặc nó", ta nói.



"Mặc đêm Thất Tịch?", đầu tiên A Nam rất sửng sốt, mạc danh kỳ diệu, sau đó

mặt của nàng lập tức đỏ lên, ta phát giác A Nam rất dễ dàng đỏ mặt. Lúc

trước cùng nàng khắc khẩu xung đột, ta cũng không chú ý tới.



"Quần áo này mặc vào thì đúng là có đẹp", nàng có điểm ấp a ấp úng, "Chính

là, chính là... Chính là ban đêm ở bờ sông trên đài cao mặc cái này thì

có chút lạnh", nàng rất là thật tình.



Ta không biết nói gì hơn.



Tiểu nha đầu này cũng thật không hiểu phong tình, đồ tốt như vậy, còn có thể nói ra lời sát phong cảnh đến thế. Nếu là nữ nhân khác tuyệt đối sẽ

không như vậy.



"Trẫm thích nhất là ngăm trăng, bên dưới là dòng

sông trong vắt chảy qua, dáng người yểu điệu của la y nữ tử. Như thế

nào, Sở tu dung không muốn làm cho trẫm cao hứng sao?". Ta thuận miệng

nói bậy, vừa nói xong lập tức đen mặt. Khi nói những lời này ta biết sẽ

hù dọa nhiều người.



Quả nhiên A Nam không nói thêm cái gì, chỉ

đang cầm mảnh vải kia ngẩn người. Tiểu nha đầu đáng thương, chắc hẳn là

đang rất khó xử. Lòng ta có một chút đắc ý.



Ta sủng ái A Nam, lại một lần nữa truyền khắp hậu cung. Một đám tần phi, vô luận là gia thế

hay tướng mạo, đều bắt đầu tìm mọi biện pháp để làm ra một bộ y phục

lộng lẫy, đẹp đẽ. Ta nghe nói Phùng Yên Nhi đã vận dụng thế lực của

Phùng gia, mọi nơi cướp đoạt, muốn tìm một bộ y phục tốt hơn để so sánh

với A Nam. Ta đang chờ đợi, nếu không ai ra tay, thì kế hoạch của ta
Trích Tinh Các.



Các tần phi khác đều biết việc này, vì tránh hiềm nghi, bình thường sẽ không đi đến con đường phía đông. Chỉ là A Nam,

chẳng lẽ nàng không biết sao?



A Nam lại rất bình tĩnh trả lời,

"Cái gì là đường phía đông? Thần thiếp cũng không biết ở địa phương nào. Thần thiếp chỉ là đi dạo sau đó nhìn thấy Phùng gia tiểu thiếu gia,

ngay lúc đó thì thấy Hà chiêu nghi cùng cung nhân đi phía sau".



Không đợi nàng nói xong, Hà chiêu nghi liền đánh gãy lời nàng, "Nhưng ngươi

đứng cùng Phùng công tử nói hồi lâu, còn nói nói cười cười, cung nữ thái giám đều thấy".



A Nam lại không nói gì, cúi đầu, lần này nàng lại nghiên cứu cạp váy của mình.



Ta thật sự là hận tới ngứa răng, A Nam luôn bày ra bộ dáng này, nàng giống như cái gì cũng đều không ngại, lười biện giải. Nàng như vậy, thay vì

nói là không để ý đến lời nói của Hà chiêu nghi, thì phải nói là đang

khinh thường ta. Nàng chung quy vẫn không tin ta.



"Phùng công tử

tuổi tuy nhỏ, nhưng Sở tu dung nhìn cũng xấp xỉ tuổi hắn đi? Để cho

người khác nhìn thấy thì không thích hợp. Thần thiếp cũng không có ý gì

khác, chính là muốn để Thục phi tỷ tỷ nhắc nhở Sở tu dung một tiếng". Hà Tử Ngư cư nhiên cũng có thời điểm thông minh. Nàng đây là nói cho mọi

người biết, việc này cũng có một phần của Phùng Yên Nhi.



"Chuyện

này là như vầy", Thục phi lên tiếng, "Mại nhi đến nơi này đưa xiêm y cho thần thiếp, thần thiếp thuận miệng nói hoa viên có Hà Hoa mới nở, còn

có Lục Hà, hắn còn có tâm tính tiểu hài tử, liền nói muốn nhìn. Thần

thiếp nghĩ giữa trưa nóng bức, cũng không có ai đi dạo vườn vào lúc này, liền cho hắn đi. Ai ngờ gặp được Sở tu dung cũng đang đi dạo. Không

biết như thế nào bọn họ liền tán gẫu. Cũng là Hà chiêu nghi cảm thấy Sở

tu dung cùng đệ đệ nói chuyện có phần không ổn, thiếp cũng không dám

giấu diếm, liền đến chỗ mẫu hậu để người quyết định. Mại nhi cũng ngày

càng lớn, việc này cũng là thần thiếp không tốt, không quản giáo đệ đệ

cho tốt".



Phùng Yên Nhi vẫn có thể nói được như vậy, nàng nói rõ

ràng rành mạch như thế, người khác còn có thể chỉ trích cái gì? Huống

chi việc đệ đệ nàng vào cung, cũng là do ta chấp thuận. Đệ đệ của nàng

không hiểu chuyện thì cũng không có gì, nhưng A Nam không hiểu chuyện

lại là một chuyện khác. Trong lòng nàng kỳ thật thực hiểu rất rõ điểm

này đi.



Ánh mắt mẫu hậu nhìn ta cùng Phùng Yên Nhi hiện lên chút băn khoăn. Nhưng người cái gì cũng không nói.



Ta nên mở miệng. Lúc này lòng ta hơi hơi cười lạnh. Một đám người cùng diễn một tiết mục cũng nên đủ rồi.



Không nghĩ tới, vào lúc này, người luôn thờ ơ lạnh nhạt ở một bên - Tiền

chiêu dung đột nhiên đứng lên, nàng tiến lên từng bước, quỳ xuống trước

mặt ta cùng mẫu hậu, "Nô tì muốn nói ra suy nghĩ của mình".