Cung Khuyết

Chương 2 : A nam

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Ở dưới cửa thành, một bóng dáng nho nhỏ đang đứng đó, trên người mặc một cái áo bông quá khổ, dơ bẩn và nhiều mảnh vá như của ăn mày. Một thanh gỗ bình thường chặn

ngang ngực, như xuyên thủng qua bộ y phục rách rưới.



Lúc này nàng vừa vặn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái, ta nhận ra nàng.



Gương mặt vàng vọt, xanh xao hé ra, trên đó còn có một vết sẹo thật dài.



Sở Tư Nam!



Ta đương nhiên nhận ra nàng! Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền bị nàng dùng gương mặt này lừa gạt, chuyện này ta vẫn nhớ kỹ, ta làm sao có thể không nhận ra nàng! Huống chi, vết sẹo trên mặt nàng vẫn là tự tay ta

lưu lại.



Ta đã thật lâu không nhìn thấy người quen, lúc này nhìn

thấy nàng, tâm của ta co rút một chút, đúng vậy, là tâm của ta, nó giống như đã trở lại.



Những thủ vệ kia vừa nghe có rượu thì tất cả đều nhảy khỏi tấm ván gỗ trong phòng đi ra.



"Ngươi là người phương nào?" Bọn họ đánh giá nữ nhân nho nhỏ trước mắt này.



Nàng không trả lời, chỉ lấy từ trong chiếc áo bông ra một khối bạch bố (ta

hk hiểu từ này lắm nên để nguyên cv, nàng nào biết thì chỉ ta nha), mặt

trên có ghi một chữ "Nghĩa" thật to.



"Ngươi đến từ nghĩa trang?" Thủ vệ hỏi nàng.



Nàng gật gật đầu, "Đến nhặt xác." Thuận tiện chỉ chỉ xe đẩy tay phía sau

nàng. Nàng kéo đến đây một chiếc xe đẩy tay, bên dưới chiếc chiếu hẳn là thi thể của ta. Khó trách tâm ta lại bắt đầu đau.



Ta đã cho rằng thi thể ta đã sớm bị dã cẩu ăn, không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ của nàng. Nhưng là nàng...



"Được, chúng ta đây cũng có thể trở về rồi." Thủ vệ thập phần cao hứng, tin

lời của nàng. Bọn họ cư nhiên không ai hoài nghi một chút nào, thanh âm

miền nam Nhã Ngôn của nàng, làm sao có thể đến từ nghĩa trang Nghĩa Công chứ.



Có người đi lên đầu tường, cởi đầu ta xuống, để vào trên xe đẩy tay của nàng nói "Đi nhanh đi". Bọn họ đều vội vã chui vào phòng

lát gỗ sưởi ấm uống rượu, không ai để ý nàng đem ta đưa đi đâu, làm gì.



Mà ta chính mình cũng đã không cần, không băn khoăn chuyện gì nữa. Chính là nàng...



Xe đẩy tay kẽo kẹt vang lên, hướng phương hướng ngoài thành mà đi. Tuyết

rơi nhiều, dường như che đi hết thảy dơ bẩn cùng xấu xí của thiên địa.

Gió tuyết gào thét trên đỉnh đầu, lưng nàng cong xuống, gian nan lôi kéo xe đẩy tay. Nhìn bóng dáng của nàng, trong cái áo rộng thùng thình kia

càng làm nổi bật lên thân thể gầy gò ốm yếu của nàng. Nàng ho khan liên

tục. Mỗi bước chân đều trở nên hỗn loạn, thở dốc trầm trọng.



Ta




trong trí nhớ của ta, ta tuyệt đối không đối xử tốt với nàng, lại còn tự mình động thủ đánh nàng mấy lần. Nàng nhất định nhớ rõ nỗi đau thể xác

đó.



"Ta không đành lòng nhìn ngươi thân thủ mỗi thứ một nơi" nàng nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Làm như vậy, cũng là bởi vì

ta còn thiếu ngươi một ân tình, cám ơn ngươi đã không giết tiểu đệ đệ

của ta".



Ta nghĩ tới, nàng có một tiểu đệ đệ, trước khi phụ thân

nàng chết, vẫn còn quấn tá lót, là nàng một người nuôi nấng lớn lên.

Thúc phụ của nàng đăng cơ, lại đầu hàng Đại Triệu, nàng cũng liền mang

theo đệ đệ của nàng đến Đại Triệu. Khi nàng gả cho ta, đệ đệ của nàng đã tám tuổi. Ta vốn nghĩ đem đứa nhỏ kia cùng con của Quy Mệnh hầu cùng

nhau, sau này tìm cớ giết chết. Nhưng sau lại mềm lòng, ta lại đưa hắn

sung quân phương Bắc lạnh khủng khiếp cho xong việc. Tính ta cả đời có

lẽ ta cũng không làm được bao nhiêu việc tốt, không nghĩ tới vào lúc này chiếm được hồi báo.



Rốt cục, nàng đem đầu ta cùng thân thể khâu

xong. Nàng duỗi thẳng thắt lưng, nhìn ta, thản nhiên tươi cười hóa thành thương xót "Ngươi xứng đáng!" nàng nói "Ta an táng hài cốt của ngươi,

coi như ta trả xong ân tình cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai

thiếu nợ nhau. Ngươi và ta vô duyên, kiếp sau ngươi nếu có chút phúc, hy vọng ngươi không cần làm hoàng đế, cũng hy vọng ngươi và ta từ nay về

sau là hai người xa lạ, ta cùng với ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh biệt,

không bao giờ gặp lại". Một giọt lệ rơi xuống trong mắt của ta.



Thân ảnh của nàng trở nên mơ hồ, thanh âm của nàng hòa tan trong cơn gió rét lạnh. Ánh mắt của ta đau, một đường đau đi xuống, mãi cho đến tâm, tâm

của ta run rẩy, đau thấu xương tủy. Ta sai lầm rồi, ta biết chính mình

sai lầm rồi, sai thái quá, sai không thể tha thứ.



A Nam! Ta đột

nhiên nhớ tới nhũ danh của nàng, nàng từng cho rằng ở thời điểm ta không chú ý, nhỏ giọng nói với chính mình: A Nam không sợ hãi, A Nam muốn

kiên trì.



Ta nhớ rõ, đó là lúc ta dùng cái chặn giấy bằng ngọc đánh vỡ cái trán của nàng. Khi đó nàng không khóc.



A Nam! A Nam! A Nam!



Tại đây mùa đông rét lạnh, đột nhiên có một luồng ánh sang mặt trời thẳng

tắp đánh vào trên người của ta, cơ thể của ta trở nên nhẹ nhàng, không

khí ấm áp vây quanh ta, thân thể ta cứng ngắc bắt đầu hòa tan từng chút

một, mang đến cảm giác đau đớn. Giống như khi nàng dùng kim khâu thân

thể cho ta. Ta nghĩ ta sẽ thật sự chết đi, an tường chết đi mà cho tới

bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc nhận thức nữ nhân bên người.



A Nam!