Cung Khuyết

Chương 21 : Đồng tước

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Hậu cung cũng là một chiến trường ác liệt.



Ta đang yên lặng ngẫm nghĩ, Như Ý nhìn ta vài lần muốn nói lại thôi.



"Chuyện gì? Như Ý?"



Hắn bước lên phía trước từng bước, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là thái giám bên cung Tiền chiêu dung đến truyền lời, nàng hôm nay không đi Đồng Tước

đài, nàng muốn lưu lại bồi Lâm mỹ nhân."



Chuyện này ta cũng không nghĩ tới.



Hậu cung lúc này đang là thời điểm khẩn trương náo nhiệt nhất, mưa to như

vậy, cũng không làm mất đi hứng thú của các nàng, dù sao các nàng cũng

có kiệu, Đồng Tước đài còn có phòng nghỉ. Các nàng muốn rửa mặt chải đầu thay y phục đều có thể. Ta không cần nhìn cũng biết, các cung nữ lúc

này đều vội vàng chạy tới chạy lui, loạn thành một đoàn.



"Tiền

chiêu dung còn nói, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng, mưa to, thời tiết

chuyển lạnh, Hoàng Thượng đừng quên mặc thêm y phục", Như Ý chi tiết

truyền lời.



"Tốt!", ta tán thưởng một tiếng, "Ngươi đi truyền chỉ sai người đem hai bộ trang sức châu hoa ban thưởng cho Tiền chiêu dung

và Lâm mỹ nhân". ta nói, "Các nàng không đi cũng tốt, miễn cho trẫm phải bận tâm!".



"Khâm Thiên giám nói, trời mưa tới chính ngọ có thể ngừng", Như Ý hồi.



"Không cần ngừng cũng được", ta cười, "Hy vọng mưa lớn hơn một chút".



Vì muốn ta liếc mắt nhìn một cái mà nữ nhân trong cung dùng hết mọi biện

pháp, mọi thủ đoạn. Tỷ như việc làm bộ ngẫu nhiên gặp ta, hay như lúc ta đi ngang qua liền nghe thấy ca hát. Bất quá là các nàng dành được sự ưu ái của hoàng đế, điều này cũng không có gì đáng trách. Chỉ tiếc, hiện

tại ta xem như thấy rõ, các nàng cần ta là vì ta có thể cho các nàng địa vị tôn quý, mà không phải chính con người ta. Một khi tai vạ đến nơi,

các nàng tự nhiên đều tự bay đi. Đến lúc đó chỉ còn ta một người cô đơn.



Cho nên, các nàng cũng chỉ uổng phí tâm tư mà thôi, nói thật, hậu cung này

nữ nhân nhiều vô số, nhưng những người mà ta chân chính nhận thức, sợ là không tới mười người.



Tiễn Bảo Bảo lại một lần nữa làm cho ta

nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tại thời điểm mà ai cũng muốn nổi bật

này, lại một lần nữa chứng minh nàng không giống với nữ nhân khác.



"Còn có", Như Ý hạ thấp thanh âm, "Hà chiêu nghi cũng không đi."



Ta chỉ cười gượng một tiếng. Gương mặt sưng phù thì làm sao còn có can đảm đi gặp người.
Mẫu hậu sai người đến thúc giục ta, các nàng lúc này đã đi lên đài cao, một đám cao hứng phấn chấn, chỉ còn chờ ta.



Ta xuống xe, không ngồi lên kiệu, chính mình chậm rãi đi lên đài. Các nàng đang chờ ta, quần áo mỏng manh, phong tình vạn chủng luôn hướng ánh mắt về ta. Ta mỉm cười nhìn mỗi người các nàng, một câu thật có lỗi của ta

làm cho các nàng đều tin là thật. Các nàng ai cũng thật sự cho rằng ta

thích nữ nhân ăn mặc hở hang thiếu vải, nhìn các nàng đều làm ta cảm

thấy rung mình vì lạnh.



Các nàng cũng không phải là A Nam, cũng chỉ

có A Nam mới oán giận ta buổi tối lạnh như vậy mà còn muốn nàng mặc y

phục mỏng manh. A Nam quả nhiên là độc nhất vô nhị, tai sao ta lại không phát hiện sớm nhỉ?



Trên thực tế, lúc này trên đài cao gió thổi

rất mạnh, tinh kỳ bay phất phới, ta mới đứng trong chốc lát, đã có không ít oanh oanh yến yến ở một bên nói cái gì gió lớn, Hoàng Thượng bảo

trọng linh tinh. Cho thấy các nàng vẫn biết lạnh. Cảnh đẹp trước mắt

thật là khó có được. Dưới chân nước song Hoàng Hà chân chậm rãi chảy

qua, tịch dương tản ra ánh sáng ấm áp, rừng cây, song nước, con người

họa lên một bức tranh thủy mặc, lặng lẽ tô điểm cho giang sơn.



Nếu tâm tình của ta có thể như cảnh đẹp bình yên này thì thật là tốt, đáng

tiếc, hết thảy những điều này cũng không làm cho ta quên được cảnh tượng tuyết bay đầy trời, ta một người cô đơn tĩnh mịch trong không gian lạnh lẽo ở kiếp trước. Đồng dạng là ở trên cao trông về phía xa, thực dễ

dàng gợi lên trong lòng ta vô hạn bi thương.



"Hoàng Thượng", một tiếng nũng nịu.



Ta nở nụ cười, đem người phát ra thanh âm này mạnh mẽ kéo tới trong lòng.



Mỹ nhân trong lòng ra vẻ kinh hỉ một tiếng.



Phùng Yên Nhi trong lòng ta, ánh mắt lúc này tràn đầy kinh hỉ, trên mặt các

tần phi khác đầy ghen, càng làm cho nàng toả sáng, "Hoàng Thượng, người

đã lâu rồi không nhớ đến thiếp a". Giống như oán giống như ai, làm cho

người ta nghe xong xương cốt đều mềm nhũn.



Nàng thật sự rất đẹp,

nhưng như thế thì sao? Tàn nhẫn, có đôi khi là bệnh dịch truyền nhiễm.

Trước kia, đừng nhìn ta bộ dạng cao lớn, kỳ thật rất dễ mềm lòng, có khi rất hồ đồ. Nhưng hiện tại không giống, mỹ nhân trước mắt này tàn nhẫn

như rắn độc, phàm là người phản bội ta, đều sẽ phải trả giá đại giới.



"Không cần nhìn, bộ dáng của Yên nhi đã sớm khắc vào trong lòng trẫm", ta mở miệng, thống thống khoái khoái cười ha hả.



Ánh tà dương cuối cùng còn sót lại cũng đã tắt, rơi vào màn đêm u tối.