Cung Khuyết
Chương 22 : Ra đi
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
Bóng đêm hợp lòng
người, dải ngân hà vắt ngang chân trời, Đồng Tước đài ở trên cao, cho
người ta cảm thấy khoảng cách đến trời cao dường như được rút ngắn lại
không ít, nhưng cũng chưa thoát khỏi nhân khí trần gian. Ta ngồi bên
cạnh mẫu, hơi không tập trung vào hoàn cảnh trước mắt. Nhìn trái cây
cùng rượu và đồ nhắm trước mắt, ngay cả chạm vào ta cũng không muốn chút nào. Hiện tại ta không thể uống rượu, cứ mỗi lần nhìn thấy nó bụng ta
liền ẩn ẩn đau. Ta biết rõ đó không phải là dược lực còn sót lại của câu hôn mà đó là tâm bệnh, ta luôn cảm thấy không biết chén câu hôn tiếp
theo khi nào sẽ xuất hiện trước mặt ta.
Mẫu hậu mặc một cái áo
lông dày, hứng thú xem bọn tiểu bối kết hoa đăng cầu nguyện dưới ánh
trăng. Phùng Yên Nhi chạy qua chỗ này xem một chút lại sang chỗ kia xem
một cái, cao giọng hướng dẫn mọi người, thực hiển nhiên nàng đã muốn là
người đứng đầu.
"Yên nhi đứa nhỏ này, so với người khác khéo hơn một chút", mẫu hậu cười tủm tỉm nói.
Ta cười lạnh trong lòng một tiếng. Nàng tự nhiên là phải khéo, chính là có chút khéo quá. Mà không giống A Nam nói chuyện thẳng thắn, có gì nói
lấy không câu nệ. A Nam là người thành tâm thành ý, không tranh giành ở
những việc như thế này.
Kết quả cuối cùng, tự nhiên là Phùng Yên
Nhi Thắng, nàng mặc bộ y phục thật đẹp, trang điểm lộng lẫy. Gió đêm
thôi tung bay một góc váy Hồng Sa, phiêu nhiên bay bay, càng tô điểm
thêm cho vẻ đẹp chết người đó.
"Thục phi nàng đến đây", ta kêu Phùng Yên Nhi một tiếng.
Nàng lập tức đi đến, ta dang tay ra ôm mỹ nhân vào lòng, tùy tay đưa ly rượu của ta tới bên môi nàng. Đây là rượu ta thưởng cho nên nàng ta không
thể cự tuyệt.
Quả nhiên, Phùng Yên Nhi liền bắt lấy tay ta, trước nhiều đôi mắt ghen tị đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Tốt!", ta lại cười to một lần.
Thời gian ở chung với A Nam tuy ngắn ngủn nhưng ta đã được lãnh giáo không
ít, ví dụ như hiện tại bình sứ nhỏ trong tay ta đã không còn gì nữa. Lúc trước ta đã nghĩ qua rất nhiều phương pháp, cùng muốn tìm ra biện pháp
đường đường đường chính chính không mang theo Phùng Yên Nhi đi nam tuần, đồng thời không để Phùng gia nghi ngờ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng
chỉ có thể dùng cách của A Nam, dùng hàn dược đối phó với Phùng Yên Nhi, tuy không phải là kịch độc nhưng cũng có ba phần độc. Tuy rằng lúc này
ta rất muốn hạ một đòn kịch độc trừ bỏ hết những người liên can đến
lại ghi hận ta. Nàng cũng không phải là Hà Tử Ngư, lòng dạ của nàng hẹp
hòi, ghi hận rất lâu.
Ta đã dùng rất nhiều khí lực, mới danh
chính ngôn thuận mang theo nàng đi. Lúc này nàng tuyệt nhiên không có
cảm kích. A Nam không biết được khổ tâm của ta, thì ta sẽ chậm rãi làm
cho nàng biết.
"Sở Tu nghi", ta kêu một tiếng, lúc này chúng ta vừa mới vừa lên thuyền, còn chưa vào trong khoang thuyền.
A Nam chậm rãi đi lại đây, nâng mắt nhìn ta, chờ ta nói. Ta đem tờ giấy
nhét vào tay nàng, "Vừa rồi thúc thúc Quy Mệnh hầu của nàng đưa cho ta".
A Nam cầm lấy nhưng cũng không vội vàng mở ra xem.
Ta cười cùng bọn quan viên cáo biệt. Hà Tử Ngư lại hướng về phía phụ thân
của nàng ta đau xót khóc hai tiếng, cùng không thấy có giọt nước mắt
nào, còn sợ làm hỏng lớp trang điểm, ngay cả lau lệ cũng đều làm cho
qua. Hết thảy những nữ tử được xưng là tốt đẹp rồi tinh tế gì đó, nếu là nhìn kỹ, cũng đều sát phong cảnh như vậy sao?
Cuối cùng đội tàu cũng xuất phát.
Vừa vào trong khoang thuyền, A Nam liền xem tờ giấy kia. Xem xong cũng không nói tiếng nào.
"Có chuyện gì sao?", ta hỏi.
"Chuyện Tạ Tử Nam bí mật đi Giang Bắc Giang Đô, thúc thúc thiếp làm sao có thể biết?", A Nam mở miệng, trái lại lại hỏi ta.
Hết chương 22
(*)Sở Bình vương: trị vì 528 TCN-516 TCN, tên thật là Hùng Khí Tật (熊弃疾), sau khi lên ngôi đổi là Hùng Cư (熊居) hay Mị Cư (羋居), là vị vua thứ 28 nước
Sở. Sở Linh vương rất thích eo lưng nhỏ, cho nên các quan đại thần trong triều chỉ sợ mình eo to người mập, mà mất đi sự sủng ái của Sở vương,
cho nên thay vì ăn ngày ba bữa thì đổi lại mỗi ngày chỉ ăn một bữa mà
thôi. Mỗi ngày sau khi thức dậy họ đều phải chuẩn bị: đầu tiên là phải
nín thở, sau đó thì thắt eo lại thật chặt. Kết quả là ai ai cũng đói
meo, tứ chi bải hoải, đầu choáng hoa mắt, phải vịn vào tường mới có thể
đứng lên được. Một năm sau, toàn triều đình văn võ đều trở thành người
vô dụng, mặt mày gầy đen, da bọc xương vì đói.