Cung Khuyết

Chương 3 : Trùng sinh

Ngày đăng: 11:12 30/04/20


Ta mở mắt ra, chung quanh khô nóng làm trên người ta ra một tầng mồ hôi dinh dính.



"Hoàng Thượng, người tỉnh!" Một oanh thanh mang theo kinh hỉ, dễ nghe đánh của tai ta. Ta chuyển động thân thể, nhìn đến một gương mặt hoa lê đái vũ

đang gắt gao nằm bên cạnh ta. Trang dung tinh xảo, mùi thơm ngát bay vào mũi, còn có ánh mắt biểu lộ kinh hỉ, hết thảy đều quen thuộc như vậy.



Phùng Yên Nhi thường ở trước mặt ta rơi lệ, bởi vì nàng biết, nàng vừa khóc, ta liền sẽ đau lòng.



Nếu ngày xưa, ta thấy nàng như vậy, sẽ kêu một tiếng Yên nhi, sau đó lập tức đem nàng kéo vào trong lòng, dỗ dành nàng.



Nhưng hiện tại... trong bụng của ta một trận quặn đau, như là ở nhắc nhở ta cái gì.



Có lẽ là thấy được sự trầm mặc của ta "Hoàng Thượng, vừa rồi xúc cúc..."

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán của ta "Đau không, choáng váng

sao?". Ta nhích đầu qua một chút, tránh thoát tay nàng.



Trên mặt của nàng lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc.



Ánh mắt của ta di chuyển sang nơi khác, thấy được đỉnh đầu nồng đậm hơi ấm. Bầu trời màu lam, có mấy đám mây trắng từ từ bay qua. Ta vừa rồi liền

chú ý, trên tai của Phùng Yên Nhi đeo dạ minh châu mà ta vất vả tìm

kiếm. Ban ngày đeo, đến buổi tối sẽ phát ra ánh sáng. Nàng mang dạ minh

châu này không lâu sau liền cảm thấy hết mới mẻ liền để nó sang một bên

không động tới nữa. Dù sao ta cũng sẽ tìm được cái khác hiếm lạ hơn đưa

đến để chiếm được một nụ cười của nàng. Nhưng đây là chuyện đã diễn ra

rất lâu trước kia rồi.



Là ta đang nằm mơ sao?



Ta giãy dụa, động đậy thân thể liền thuận thế ngồi dậy. Nguyên lai, lúc này ta đang

nằm trên một cái tháp bằng trúc, xung quanh có rất nhiều người. Trên

người mỗi người đều mang theo vẻ mặt lo lắng.



Ta nhớ ra rồi, một

màn như thế này hết sức quen thuộc, đây là mùa hè năm thứ hai sau khi ta đăng cơ, ở ngự hoa viên chơi xúc cúc, bất ngờ một cái xúc cúc bay vào

đầu ta. Hết thảy đều là giống nhau như đúc, nó lại xảy ra một lần nữa.



Ta có chút mê mang, bởi vì cảnh vật như trước, nhưng tâm tình của ta cũng đã không giống trước.



"Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ? Thật sự là dọa chết thiếp", thanh âm uyển chuyển lại một lần nữa vang lên bên tai ta, ta liếc mắt một cái,

quả nhiên là Phùng Yên Nhi, đôi mắt tha thiết chăm chú nhìn vào ta."Đầu

của người...", trong mắt của nàng ta toát ra vẻ thân thiết.



Ta sờ đầu mình một chút, đau đến mức thân thể run lên, hút một ngụm lãnh khí. Trên đầu sưng lên một khối không lớn không nhỏ.



Cảm giác đau đớn lại chân thật đến thế, đây không phải đang nằm mơ.
sẽ không bao giờ yêu bất luận kẻ nào nữa, thật lòng ta không chịu nổi

nữa. Bất quá, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, đó là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng.



Ánh mắt của ta nhìn về hướng Vĩnh Hạng cung. Đây chính là bản năng, bởi vì lãnh cung nơi A Nam ở ngay tại bên Vĩnh Hạng cung.



Kết quả, ta có chút không tin vào ánh mắt của mình. Cách tầng sa mỏng, ta

thật sự nhìn thấy cái bóng dáng nhỏ gầy kia, nàng lúc này đang ngồi xổm

xuống cạnh cửa cung, hết sức chuyên chú vội vàng làm cái gì đó. Xiêm váy màu lam, nhan sắc đã không còn rạng rỡ xinh đẹp như trước. Thân thể

nàng đơn bạc làm cho người ta đau lòng, giống như chỉ cần một cơn gió

cũng có thể thổi nàng bay đi.



"Hình như là Sở Tu Nghi", Phùng Yên Nhi rất nhanh có thể bắt giữ tâm tư của ta. Lông mày tinh tế của nàng

nhướn lên một chút khinh thường, "Nàng như thế nào lại đi ra đây?"



Tim của ta nhói một cái đau xót, A Nam vì sao không thể đi ra?



"Ta gọi người đi nói cho nàng biết, về sau không thể rời đi tẩm cung của

nàng, miễn làm cho Hoàng Thượng nhìn thấy phiền lòng", Phùng Yên Nhi săn sóc hướng ta ôn nhu cười.



"Quên đi", ta lập tức nói, "Đừng để ý

đến nàng". Ta phải cẩn thận một chút, miễn cho Phùng Yên Nhi sinh nghi,

bây giờ còn không phải thời điểm trở mặt, cho dù là hoàng đế, ta cũng

phải học được ẩn nhẫn. Ai bảo ta chính mình hồ đồ, đem binh quyền cho

người ngoài!



Còn có vây cánh của Phùng gia, rốt cuộc ở địa phương nào, ta hoàn toàn không biết gì cả. Ta còn không biết có thể bảo toàn

chính mình hay không, nên trăm ngàn lần không thể đưa phiền toái tới cho A Nam.



Ta lại nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ gầy kia, cách quá

xa, A Nam căn bản không chú ý tới tới đoàn người của chúng ta. Ở trong

mắt của ta, bóng dáng của nàng khi ở trong cung, cùng hình ảnh nàng lôi

kéo xe đẩy tay trong kiếp trước thật giống nhau. Nàng thực gầy. Tâm của

ta đau đớn.



"Muốn truyền thái y sao?", Phùng Yên Nhi đột nhiên

hỏi ta, xem ánh mắt có chút hoài nghi. Tuy rằng trong nháy mắt, nhưng

vẫn bị ta bắt giữ được, nàng xem ta kinh hoảng. Nàng sợ hãi, không phải

lo lắng vì ta ốm đau, là vì chính nàng mà sợ hãi.



Nàng quả nhiên cho tới bây giờ đều không có yêu ta.



"Tuyên thái y đi", ta nói.