Cung Khuyết
Chương 38 : Âm mưu
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
Lí Dật!
Từ khi trùng sinh đến nay, ta chưa bao giời quên kẻ đã một kiếm chặt đầu
ta, kẻ đã cấu kết với Phùng Yên Nhi hàm hại ta. Đến lúc chết ta cũng
không biết rõ ràng, cái kẻ tự xưng là người phương Nam - Lí Dật đến tột
cùng là người ra sao. Người kia ở bên cạnh ta nhiều năm, thậm chí còn
làm đến chức thống lĩnh thị vệ. Đây chắc chắn là người Phùng Ký tìm đến
để bên người ta.
Ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu.
Sau
khi trùng sinh, ta đã lật xem vô số văn thư tài liệu, muốn tìm ra dấu
vết của người này để lại, nhưng tìm tới tìm lui, chỉ có thất vọng mà
thôi. "Dật" - giả, tên cũng giống như người tất cả đều giả dối. Hắn vô
tung vô ảnh vô danh. Hắn giống như quỷ hồn, từng xuất hiện trong sinh
mệnh của ta, cho ta một kích trí mạng. Nhưng lại lẳng lặng ở trong bóng
đêm, khiến người ta không phân biệt được.
Ta nghĩ, có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy hắn. Thậm chí nhận định, nếu hắn lại xuất hiện một lần nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với hắn.
Nhưng lúc này,
khi nhìn thấy ánh mắt kia, ánh mắt nóng lòng muốn đưa ta vào chỗ chết
kia, nhớ lại gương mặt của hắn đang lộ ra dưới lớp da mặt của Cửu đệ, là một đôi mắt tràn đầy dục vọng giết người.
Bất luận hắn có thành
bộ dạng gì thì ta vĩnh viễn đều có thể nhận ra ánh mắt này. Bởi vì, lần
đầu tiên ta ý thức được, ánh mắt này rất giống một người-Phùng Ký!
Điện quang hỏa thạch, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta lúc này chính là: giết hắn!
Ánh mắt vốn đặt trên người ta trong chớp mắt đã thay đổi. Lúc này, hắn đã đưa ra quyết định nhanh hơn so với ta.
Thậm chí, ta không có thời gian nhắc nhở A Nam, kẻ đang đứng trước mặt kia
đã ra tay chỉ trong chớp mắt. Ta trơ mắt nhìn hàn quang trong tay áo hắn chợt lóe, đoản kiếm giấu trong tay áo của hắn thẳng một đường hướng đến A Nam, càng lúc càng gần.
Tim của ta như muốn nhảy ra ngoài,
thanh kiếm trên tay nhanh chóng hướng phía trước ngăn cản. Đồng thời tay kia kéo A Nam ra sau. Thời điểm ta hành động, hết thảy đều xuất phát từ bản năng, căn bản ngay cả cơ hội tự hỏi đều không có.
Trong nháy mắt, ta cùng nam nhân kia so chiêu. Ai chiếm tiên cơ trước liền quyết định thắng bại.
Hắn nhất định cũng hiểu điểm này, trong ánh mắt của hắn lộ ra hung quang.
Tạm thời ta không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhớ tới đây là ở đâu. Ta đang ở Kim Lăng - Giang Nam, ta ở đây là vì muốn tìm một con
đường sống cho mình. Nhưng nơi nơi đều là hỏa diễm, đường ra ở nơi nào?
"Bắt lấy bọn chúng", dường như ta nghe được tiếng mình hạ lệnh. Nhưng bắt ai đây? Bên trong một mảnh cô tịch, giống như nơi nơi đều là địch nhân của ta. Chỉ có một mình ta, cô đơn tĩnh mịch nhìn xuống, thấy những người
khác đang cuồng hoan.
Mặc kệ ta có thừa nhận hay không, ta sợ. Ta không muốn cô độc chết đi một mình. Ta giãy dụa để sống sót. Nhưng
không lâu sau, lửa nóng lại từ trong bụng dâng lên, ta thở gấp, cảm thụ
được sự đau đớn ở yết hầu, nhiệt độ càng ngày càng cao, ta cảm thấy toàn thân bị đốt nóng, muốn phun hỏa ra ngoài.
Trong trí nhớ của ta,
chỉ có một người nguyện ý cứu ta. "Nóng", ta kêu, "A Nam, nóng", ta hèn
mọn la lên. Thật là kỳ quái, lần này rõ ràng tất cả đều thay đổi, không
phải là dưới trời đông giá rét, gió thổi tuyết rơi. Nhưng ta luôn nhớ
tới đôi bàn tay nhỏ bé mà ấm áp của A Nam, so với băng thì ấm hơn, so
với hỏa lại mát hơn. Là nơi ký thác sự ấm áp của ta, là nơi để ta phục
hồi vết thương cũng là nơi để ta dựa vào, là nơi làm cho ta an tâm. "A
Nam, ta nóng".
"Thiếp ở đây", ta nghe được thanh âm dịu dàng của A Nam. Nàng biết ta muốn cái gì, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán của ta.
Ta không suy nghĩ chút nào, liền dùng hết khí lực bắt được tay nàng, đè nó lại, bắt nó để lên yết hầu của ta, ngực, bụng, một đường đi xuống, bàn
tay ấy đi qua nơi nào là nơi đó lại cảm thấy mát lạnh, thật tốt!
Ta nghe thấy A Nam kinh hô, giãy giụa, bàn tay nhỏ bé kia muốn chạy trốn. Ta làm sai cái gì sao?
Lại có chất lỏng chảy vào trong miệng ta, "Hoàng Thượng nóng đến hồ đồ rồi!", ta nghe được A Nam đang nói.
Ta mặc kệ, ta tham lam, khát vọng cảm giác mát lành ấy có thể kéo dài một chút.
Ta cứ lặp lại như vậy, giãy giụa, bực tức không thể nói chuyện, cũng không thể đi vào giấc ngủ. Cũng may, mỗi lần gọi A Nam, nàng đều ở bên người
của ta, chỉ cần ta gọi nàng một lần, nàng sẽ trả lời ta một tiếng. Ta
không nhìn thấy, nhưng ta biết nàng không bỏ lại ta, nàng thỉnh thoảng
còn sờ vào cơ thể của ta, như vậy có thể làm cho ta thoải mái thêm một
chút.
Cuối cùng, ta mệt mỏi, mệt muốn chết rồi, cảm thấy mình như một khối than, sắp bị cháy sạch, đỏ bừng. Thân thể rã rời, ta cảm thấy
chính mình sắp mất đi tri giác cuối cùng. A Nam lại sờ ta, lần này ta
lại bắt lấy tay nàng, không bao giờ buông ra nữa. Có phải ta cứ như vậy
mà chết đi! Ý niệm đáng sợ này chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất trong
đầu ta. Ta nghĩ ta thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ A Nam.