Cung Khuyết

Chương 43 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Bây giờ ta mới biết,

ngày đó khi thuyền hoa bị lật, sau khi rơi xuống nước, vốn đã trúng mê

dược của A Nam, nhưng tiếp xúc với nước lạnh, ngược lại Lí Dật đã tỉnh

táo vài phần. Nhưng trước đó, khi ở trên thuyền Đặng Vân đã thẳng tay

dùng cây sáo đánh một phát lên gáy của hắn.



"Theo lời Vân ca nói, ngày ấy mặc dù sáo ngọc không thể lấy mạng người nọ, nhưng vẫn đánh

trúng người nọ một chưởng, sau đó Vân ca chú ý đến vết thương của người

nọ chảy rất nhiều máu, nhiễm đỏ cả một vùng nước. Vốn dĩ Vân ca muốn

đuổi theo của hắn. Nhưng thấy Hoàng Thượng ở trong nước có chút luống

cuống tay chân, liền tới giúp Hoàng Thượng, lại để cho người nọ đào

tẩu". A Nam hướng ta nháy mắt mấy cái, "Nhưng chỉ là một thích khách mà

thôi, công phu cũng không tốt lắm, Hoàng Thượng cần gì vì một người như

vậy mà canh cánh trong lòng?"



Ta cười khổ, A Nam nào biết tâm

bệnh của ta, Lí Dật, là mối họa lớn trong lòng ta, một ngày không trừ bỏ hắn, ta sẽ không an tâm.



A Nam nhìn sắc mặt của ta, lại cẩn thận bổ sung, "Ngày ấy thiếp hạ dược lên người thích khách kia, tên gọi là

túy hồng nhan, cố danh Tư Nghĩa, thuốc này không thể nhìn màu Hồng"

(Màu hồng ở đây chính là màu đỏ nha)



Ta ngạc nhiên.



Nhìn

biểu tình của ta, A Nam cuống quít lắc lắc đầu, "Hoàng Thượng đừng hiểu

lầm, đó không phải mị dược, thật sự không thể nhìn màu hồng, về sau nếu

người này gặp máu liền choáng váng, giống như là say rượu. Hắn không thể làm sát thủ được nữa".



Ta lại càng giật mình hơn, thiên hạ lại

có loại dược kỳ quái như vậy, đoán chừng chắc lại do A Nam chế ra. Cũng

chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra loại độc dược khác thường như thế, bởi vì nàng tâm tính thiện lương, luôn không muốn lấy mạng người khác nên mới

nghĩ ra nhiều cách khác để trị người.



Một lần nữa chúng ta lại

trở về thuyền, lộ trình trên đường về lúc này thoải mái hơn rất nhiều.

Tiểu cung nữ A Qua mà A Nam mang theo đang quỳ trên thuyền đón chúng ta. Tay nàng ta nắm chặt cái chìa khóa phòng trên thuyền của A Nam, sau đó

cung kính đưa lại cho A Nam trước mặt ta.



Ta ở trong cung, cho

tới bây giờ cũng chưa thấy qua cung nữ nào nhìn thì ngờ nghệch nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ đến như thế, không khỏi thêm phần kính nể đối với A Nam, trong một đống người hỗn tạp mà nàng có thể tìm được một người như vậy.



Lần này, ta nhốt Hà Tử Ngư trên một chiếc thuyền khác, nhờ vậy bây giờ trên thuyền lớn của chúng ta được thanh tĩnh không ít. Nghe nói từ khi chúng ta rời thuyền, Hà Tử Ngư ngày ngày than khóc. Nhưng sự việc đến nước

này cũng chỉ có thể trách nàng ta, nếu nàng ta làm việc có thể sử dụng

một chút đầu óc thì kết cục cũng sẽ không đến mức này.



Ở trên

thuyền, cuối cùng ta và A Nam cũng có một khoảng thời gian yên bình,

thanh tĩnh, chỉ có hai người chúng ta, ngày qua ngày càng trở nên ăn ý.

Mỗi ngày, ta xem tấu chương, nàng vẫn tiếp tục sao kinh văn của nàng.

Nhưng lần này, ta để cho nàng chậm rãi sao, không nóng nảy, không thúc

ép, thỉnh thoảng còn dụ dỗ nàng nghỉ ngơi cùng ta trên nhuyễn tháp rồi

ngủ quên luôn lúc nào không biết.
vào trong cổ họng.



Ta hút, đoạt lấy, muốn nuốt tất cả ngọt ngào

của A Nam. Hai tay của ta không tự giác dùng sức, kéo thân thể gầy gò

của A Nam, gắt gao ôm chặt vào trong lòng ta. Trong lúc đó, một ý niệm

chợt lóe lên, ta muốn nàng.



Trên thế giới này, ai cũng có thể bỏ rơi ta, nhưng chỉ có A Nam là không thể.



Không biết từ khi nào, hô hấp của A Nam trở nên yếu hẳn, bàn tay nhỏ bé vốn

đang dùng sức bắt lấy vạt áo của ta, lại chậm rãi buông ra, dựa vào cơ

thể ta.



Ta đột nhiên bừng tỉnh, buông nàng ra. Thân thể A Nam theo

cánh tay của ta, mềm nhũn trượt xuống nhuyễn tháp. Mắt nàng mở thật to

nhìn ta, tiếp theo hàng mi bắt đầu run rẩy.



Nàng không khóc, tuy

rằng ta nhìn thấy trong ánh mắt của nàng tràn đầy ủy khuất, nhưng nàng

cũng chỉ nhẹ nhàng cắn đôi môi có chút sưng đỏ, liều mạng chịu đựng.

Thân thể nhỏ gầy dưới thân ta co thành một đoàn.



Ta ngơ ngác ngồi ở bên người nàng, hơn nữa ngày mới nói được một câu, "A Nam còn nói

trẫm muốn cái gì cũng đều cho trẫm, vừa rồi nàng lại không giữ lời

hứa!". Ta nhịn không được vạch trần nàng, nàng đã nói những lời này lúc

hai người chúng ta đều bị thương.



Có lúc, ta thật sự cảm thấy mình rất vô lại.



A Nam chắc là thật sự tức giận. Lúc này, nàng ngồi bên người ta, mặc kệ

ta vẫn lôi kéo tay nàng, tay nàng, tâm nàng cũng là một mảnh lạnh lẽo.

Xe ngựa đã đi đến cửa cung, cánh cổng đen nặng nề, cao lớn đập vào mắt

ta. Hiện tại, dù ta có muốn nói cái gì nữa thì đều đã chậm. Bất luận A

Nam đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, chúng ta cũng đã hồi cung.



Cửa cung mở ra, ta dùng sức nhéo nhéo tay A Nam, dẫn đầu đi xuống xe, sau

đó đi về phía trước. A Nam cũng xuống xe, tay nàng ôm lô giữ ấm, chậm

rãi đi theo phía sau ta.



Ta từng bước từng bước đi qua cửa cung,

đem không khí trầm lặng ảm đạm hoàn toàn phóng ra. Cuối cùng, ta đi tới

cửa cung Trường Nhạc. Lúc cửa được mở ra, đập vào mắt ta là tràng diện

nghênh đón của tất cả nữ nhân trong hậu cung. Lấy Phùng Yên Nhi cầm đầu, các nàng đồng loạt quỳ xuống, "Cung nghênh thánh giá hồi cung, Hoàng

Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Thanh âm hoặc ngọt ngào hoặc triền

miên, hòa cùng một chỗ tạo thành một mảnh ồn ào.



Ba ngàn giai lệ, hồng hương thúy hạnh, làm ta hoa cả mắt. Trong số đó ta vẫn thấy được

Phùng Yên Nhi. Nhưng phá lệ, hôm nay nàng ta ăn mặc một thân áo váy đơn

giản, đứng trước mặt mọi người.



Ánh mắt ta cố gắng lướt qua nàng ta, nhìn một hàng đầu người trước mắt, hơn nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Bình thân".