Cung Khuyết

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Sau khi ta cho bình

thân một lúc lâu, cũng không thấy người nào đứng lên. Trong đám người,

vốn dĩ có người đã rục rịch định đứng lên, nhưng vừa thấy người khác

không động cũng rất nhanh lại quỳ xuống một lần nữa. Ta chú ý tới có vài người thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phùng Yên Nhi.



Lòng ta thấy rất bực bội, không khỏi nhíu mày.



Lúc này, Tiễn Bảo Bảo dẫn đầu đứng lên, cười tủm tỉm nói một câu, "Thái hậu ở trong cung chờ Hoàng Thượng đã lâu. Tuy các tỷ muội đều nhớ nhung

muốn nhìn Hoàng Thượng lâu hơn mộ chút, nhưng như vậy lại làm cho thái

hậu nóng lòng hơn".



Có nàng ta dẫn đầu, những người mới lục tục đứng lên.



Chỉ có Phùng Yên Nhi vẫn bất động. Nàng ta ngược lại phủ phục xuống, "Thỉnh Hoàng Thượng xử phạt nô tì".



Ta trầm mặt, liếc nàng ta một cái, trước mặt rất nhiều người mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt hỏi, "Phùng Thục phi có tội gì? Sao lại muốn

tự trách phạt mình?".



Trời thu xơ xác tiêu điều, từng cơn gió

thổi qua làm lòng người lạnh xuống. Cứ như vậy mà ở bên ngoài nói

chuyện, làm cho người ta có chút không kiên nhẫn. Huống hồ Phùng Yên Nhi vốn là mỹ nhân, mặc y phục vải bố đơn giản nhưng trên mặt lại một tầng

son phấn, so với sắc trời ám bụi còn tươi tắn hơn, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là không có bao nhiêu thành ý, dường như cố làm ra vẻ đáng

thương.



Phùng Yên Nhi quỳ rạp trên mặt đất, hai vai hơi run run,

"Hoàng Thượng, nô tì có tam đại sai, cái sai thứ nhất là biết chăm sóc

chính mình để đến nỗi mang bệnh, không thể bồi Hoàng Thượng đi xa; cái

sai thứ hai là chưa làm tròn trách nhiệm quản lý hậu cung, không thấy rõ bộ mặt thật sự của Hà Tử Ngư; cái sai thứ ba là không quản được người

nhà của thần thiếp, mới có thể để cho biểu ca Quý Khang của thiếp làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, làm nhục môn quy". Phùng Yên Nhi

từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, phá lệ thận trọng. Sau khi nói xong,

vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ phủ phục trên mặt đất, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.



Nếu là trước kia, nhìn thấy nàng ta mảnh mai, yếu đuối, một bộ dạng bất lực như vậy, ta nhất định sẽ đối với nàng ta thương

tiếc gấp bội. Nhưng hiện tại...



Ta nghiêm mặt lại, "Ngươi đã biết sai, ta cũng không đành lòng trách phạt ngươi quá nặng. Nhưng ngươi là

người đứng đầu hậu cung, vốn nên làm gương cho kẻ dưới. Nữ tử chi đức,

nghi thất nghi gia, gia sự đều xử lý không tốt, làm sao có thể làm mẫu

nghi thiên hạ. Như vậy đi, ngươi cũng sao kinh thư vì mẫu hậu cầu phúc

đi".



Ta cũng không cho Phùng Yên Nhi đứng lên, liền trực tiếp đi qua nàng ta.



Tiễn Bảo Bảo liền đuổi theo đi bên người ta, nàng ta còn hướng Phùng Yên Nhi nở nụ cười chế giễu, dẫn đầu chúng tần phi hậu cung đi theo sau.



~~~~~~~~~~



Sau khi hồi cung, ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, rồi lại tiếp một đống người ân cần thăm hỏi.



Chuyện của Hà chiêu nghi truyền khắp hậu cung. Sau khi hồi cung, nàng ta vẫn

bị giam lỏng trong cung của mình chờ xử lý. Không ai nhìn thấy nàng ta,
thiếu thiếu cái gì đó. Ta tuy có vội, nhưng ta sẽ chờ đợi A Nam. Có lẽ

nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để ở bên cạnh ta. Đây chỉ là suy đoán

của ta, ta sẽ thật sâu giấu dưới đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra. Ta thừa nhận, là ta không dám nói, nhưng như vậy thì có làm sao. Hiện tại, A Nam vẫn ở bên ta, ta không tin có người nào có thể cướp nàng khỏi tay ta.



"Vừa rồi trẫm đã nói với nàng chuyện thứ nhất", ta nói, nhìn khuôn mặt dễ thương của A Nam, "Hiện tại trẫm còn chuyện thứ hai muốn

nói...", ta cố ý kéo dài âm thanh.



Quả nhiên, A Nam lập tức khẩn

trương, nàng nắm chặt tay áo của ta, ánh mắt mở thật to, bộ dạng có chút chờ mong, "Hoàng Thượng muốn nói cái gì?"



Tay của ta ở phía sau

lặng lẽ hướng vào tay áo của nàng, bất động thanh sắc tìm thấy tờ giấy

vừa nãy nàng giấu đi, ta cầm lấy nó, rút tay ra, bỏ vài đai lưng của

minh, trên mặt ta cố gắng hiện lên biểu tình vô lại, "A Nam, nàng đi pha cho ta một ly trà bổ thận, bổ huyết của phương Nam đi rồi trẫm nói cho

nàng nghe".



A Nam trợn trừng mắt, không nể tình nhìn ta. Cái mũi nho nhỏ nhăn lại, hiển nhiên là thực bất mãn đối với ta.



"Nhanh đi nào!", ta thúc giục nàng.



Nàng bất đắc dĩ rời đi pha trà.



Ta cười một tiếng, ai bảo A Nam không có công phu, cái này nàng đấu không lại ta!



Ta làm bộ bước đi thong thả, thanh thản tiêu sái đi đến bên kia, làm bộ

chăm chú đang nhìn thảo dược, quay lưng lại với cung nữ A Qua ngốc

nghếch nhưng ánh mắt luôn sắc bén kia, vụng trộm nhìn thoáng qua tờ

giấy. Rất kỳ quái, trên tờ giấy chỉ có bốn chữ "Cùng huyền cùng múa".

Cái này thì có cái gì đáng giá mà A Nam lại chuyên chú nhìn chằm chằm

như vậy ? Bất quá, những chữ này cũng thật đâm vào mắt người, hào sảng

phóng khoáng lại mang theo chút nhã ý, đúng là có ý có cảnh.



Ta nhanh chóng gấp tờ giấy lại, đem nhét vào đai lưng.



A Nam vừa vặn đem trà ra, trên mặt biểu hiện sự tức giận, giống như muốn phát hỏa. Căm giận đem ly trà nhét vào tay ta.



"Tẩm bổ? Tráng dương?", ta hỏi nàng.



A Nam không nói lời nào, cánh môi mỏng manh mím thành một đường, trên mặt bày ra biểu tình "Không muốn nói chuyện"



"A Nam uống trước một ngụm thử xem", ta cười nhạo, một tay cầm ly trà, một tay tiến lại gần tay áo của nàng. Tờ giấy kia lại vô thanh vô thức trở

về trong tay áo A Nam.



A Nam bị ta kéo vào trong lòng, nhưng nàng quật cường xoay mặt đi, "Trà bổ dường của nam nhân, nữ nhân sao có thể

uống loạn? Nếu Hoàng Thượng không tin thiếp, có thể đổ đi, không cần

uống!"



Ta cười hắc hắc, một hơi uống hết ly trà. Sau đó cúi

xuống, ở bên tai của A Nam liếm vành tai nàng một cái, "Chuyện thứ hai

chính là, đêm nay ta muốn lật thẻ bài của A Nam".