Cung Khuyết

Chương 45 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Mặt trời đã lặn ở

phía tây, từng đám mây vàng kim trên bầu trời cũng chỉ còn lại một chút

ánh sáng yếu ớt. Như Ý sớm đã thắp đèn trong phòng, Hoa thái y đang ở

phía sau rút đi cái ngâm châm cuối cùng trên lưng ta, sau đó chậm rãi

duỗi thẳng thắt lưng, thở phào một cái, "Lần này Hoàng Thượng bị bệnh,

độc trong cơ thể cũng đã bị tiêu trừ gần hết. Xem như trong họa có phúc. Hôm nay là lần trị liệu cuối cùng, sau này cũng không cần châm cứu nữa, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa".



Nửa thân trên ta để trần, tiện cho Hoa thái y châm cứu, lúc này Như Ý đi lên mặc áo vào cho ta.



Ta có chút do dự, nhìn Hoa thái y, "Còn Sở Hiền phi thì sao? Thân thể của nàng..."



Hoa thái y vừa thu châm vào hộp, vừa chậm rãi nói, "Sở Hiền phi cũng hiểu

được dược lý, lần này lão phu xem qua, độc của nàng cũng không còn đáng

lo, nhưng cơ thể suy nhược mới đáng lo ngại nhất. Đây là bệnh căn tích

lại qua nhiều năm, không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng chữa

khỏi".



"Tại sao có thể như vậy!", ta có chút chột dạ. Ba năm nay, A Nam ở bên người ta, dường như cũng không trải qua một ngày tốt nào,

đây mới chính là nguyên nhân bệnh căn của nàng tồn tại.



Quả

nhiên, Hoa thái y thở dài lắc đầu một phen, cũng không trả lời ta, chỉ

nói: "Việc này không thể cấp bách, một năm bệnh căn, mười năm điều

dưỡng".



Nếu vậy tính ra không phải cần tới ba mươi năm sao? Nghe Hoa thái y nói mà lòng ta trùng xuống.



Không phải ta không chờ A Nam ba mươi năm, ta đoán cho dù ba mươi năm trôi

qua, A Nam ở tuổi trung niên vẫn còn rất mĩ mạo, mà ta... Ta chỉ sợ

chính mình cũng không còn đủ ba mươi năm.



Ta trầm ngâm, cuối cùng vẫn mở miệng, "Theo như Hoa thái y, nếu Sở Hiền phi mang thai..."



Tời giấy vừa nãy trong tay A nam, làm cho ta không thể không không lo lắng. Phải biết rằng, mới vừa rồi ta nhận được mật báo, ta đã có thể hiểu

được những gì viết trên tờ giấy kia. Đệ đệ của A Nam, trong tên có một

chữ "Huyền". Đã tìm được đứa nhỏ kia, mà hiển nhiên, A Nam đã biết tin

này trước ta.



Ván cờ Đại Triệu sắp đi tới điểm mấu chốt, ta thật sự không thể buông tay.



Nghe ta nói vậy, Hoa thái y mới ngẩng đầu lên, còn liếc mắt nhìn ta một cái, giống như mới hiểu được ý tứ của ta, lại nhíu mày nghĩ, "Việc mang

thai, hơn phân nửa còn phải xem tạo hóa. Nếu lúc này Sở Hiền phi mang

thai, chỉ sợ chính nàng chống đỡ không nổi".



Lời vừa nói ra, tâm

của ta giống như bị người khác dùng dao đâm vào. Ta vẫn biết thân thể A

Nam không tốt lại gầy gò, nhưng trong lòng ta luôn có một tia hy vọng.

Nay nghe Hoa thái y nói như vậy, ta liền cảm thấy, trong căn phòng không có một chút ánh sáng nào.



Đoán chừng Hoa thái y nhìn ra tâm sự

của ta, vuốt vuốt chòm rây hoa râm của hắn, "Cũng may thân thể Lâm mỹ

nhân được điều dưỡng rất tốt, Hoàng Thượng không sợ không có tử tức"
chút tan rã.



Ta nhịn không được, nhẹ giọng cười rộ lên, "Ta gọi người chuẩn bị nước nóng, còn có cánh hoa Hải Đường cho nàng tắm".



A Nam theo đà tuột khỏi tay ta chạy ra ngoài. Cái gì cũng không nói, cứ

thế mà chạy đi, chỉ chốc lát ta đã không còn thấy bóng dáng nàng.



Ta không ngăn cản nàng.



Ta cũng biết mình dụ dỗ nàng như vậy là không tốt. Nhưng nếu không như

vậy, A Nam nhất định sẽ còn khẩn trương hơn nữa. Trước mắt xem ra vẫn có chút hiệu quả. Lúc này nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, so với biểu

hiện cái gì cũng không liên quan trước kia thì tốt hơn nhiều.



Ta

biết nữ nhân tắm rửa luôn rất lâu, cho nên ta cũng không nóng nảy. Ta

cũng tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó chỉ mặc một bộ áo lót màu vàng rồi chậm rãi trở về tẩm cung của A Nam. Quả nhiên A Nam vẫn chưa trở lại,

có cung nữ dẫn ta vào phòng ngủ của nàng. Tất cả đều chuẩn bị tốt, đệm

giường dùng màu hồng nhạt. Vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà

lại không quá mức nhiệt liệt.



Ta ngồi xuống ở mép giường, tùy tay cầm lấy một quyển sách trên bàn của A Nam.



Lúc này, đêm đã khuya. Mặc dù ta đang đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào đầu.



"Hoàng Thượng!", không biết khi nào A Nam đã trở lại. Đứng ở cạnh cửa nhìn ta, nàng mới tắm xong, chỉ mặc một thân áo lót màu trắng, toàn thân đều tỏa ra mùi thơm của hoa hải đường.



"A Nam", ta cũng đáp lại nàng một tiếng.



Sau khi nàng đi vào phòng, phía sau có người nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Ta đứng lên, xốc lại đệm chăn. Sau đó quay đầu nhìn A Nam. Bề ngoài nhìn A Nam rất bình tĩnh, nhưng chân có chút không được vững vàng, nàng

nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái đi đến bên giường, lại quay đầu nhìn ta,

"Hôm nay Hoàng Thượng không mặc màu đen".



"Ừm, hôm nay không mặc

màu đen", ta nói. Đại khái chắc là ngày thường nàng luôn thấy ta mặc màu đen, đột nhiên hôm nay thấy ta mặc y phục màu vàng nên có điểm không

thích ứng.



"Hoàng Thượng mặc y phục màu này dường như thay đổi rất nhiều", nàng nói, nàng thoáng lung lay ở trước mặt ta, đứng không vững.



Ta đỡ lấy nàng, "A Nam, nàng có muốn uống canh tỉnh rượu không?"



"Không có việc gì", A Nam nắm lấy vạt áo trước ngực ta, ổn định thân thể, "Màu vàng, rất đẹp", nàng nói, "Nói không chừng Hoàng Thượng mặc màu đỏ cũng rất đẹp"



Ta cười cười, "Có lẽ không mặc sẽ càng đẹp hơn". Ta đỡ A Nam ngồi xuống trên giường, "Có muốn xem không?"



Ta không đợi nàng đồng ý, đã nhanh tay cởi bộ y phục màu vàng trên người

ra, đầu tiên là áo, sau đó chính là quần. Việc này, xem như ta khá thành thục, không gặp khó khăn gì.



A Nam căn bản không kịp phản đối, việc duy nhất nàng có thể làm chính là ngây ngốc mở to hai mắt nhìn ta.