Cung Khuyết
Chương 5 : Quật cường
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
Trong phòng trống
rỗng, trừ bỏ chiếc giường lớn ra, cơ hồ không có vật gì khác. Tâm của ta rút lại một chút. Nàng như thế nào sống qua ngày đây! Mà tất cả những
điều này đều là do ta đối với nàng không tốt! Mũi ta có chút đau xót, ta thật đáng chết.
Ta ôm nàng đi đến bên giường. Đem nàng đặt lên
giường, ta nắm thật chặt cánh tay của nàng, muốn an ủi nàng. Kết quả ta
cảm thấy ta nghe được tiếng kẽo kẹt vang ra từ trong xương của nàng. Ta
vội vàng thả tay ra, ta sợ nếu cứ như vậy nàng sẽ tan biến trước mặt ta.
Ta nhất định phải nuôi cho nàng mập lên một chút, dưỡng cho bộ xương này
thêm chắc chắn một chút, để đến ngày nào đó, nàng còn có thể đủ sức để
nhặt xác và mai tang cho ta nữa.
Ta vừa mới buông tay, lập tức nàng liền đi chuyển đến mép giường tránh xa ta, dùng ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn ta.
Đầu tiên ta rất là sửng sốt, tiếp theo ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn
luôn tái nhợt của nàng bỗng đỏ bừng lên, thế ta mới biết thì ra là nàng
hiểu lầm.
Ta nhìn ra được, nàng không thích ta, không muốn cùng ta trên giường. Ta có một chút thất vọng.
Kỳ thật ta cũng không quá để ý chuyện này, dù sao ta cùng với Phùng Yên
Nhi còn cùng với nữ nhân khác, còn sinh hai nữ nhi. Thật ra Phùng Yên
Nhi cũng không nói gì, sau đó, ta chỉ là vì muốn làm cho Phùng Yên Nhi
cao hứng mới tận lực không đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi.
Thực đáng tiếc, ta nghĩ ta đời này ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa, yêu điên cuồng giống như yêu Phùng Yên Nhi nữa.
Như vậy xem ra, ta cùng A Nam suy nghĩ giống nhau.
Ta cố gắng nhớ lại, quan hệ của ta cùng A Nam từ lúc nàng bị thương trở về sau liền trở nên vô cùng căng thẳng, không thể tháo gỡ. Ta làm nàng bị
thương, từ đó về sau nàng cũng không để ý ta đến ta nữa. Nhưng, hiện
tại, ta phải làm mọi cách để cứu vãn mối quan hệ của chúng ta. Bởi vì
nàng là nữ nhân quý giá nhất.
"A Nam", ta ra vẻ thoải mái, "Ta sẽ đổi một cung điện khác cho nàng". Ta nhìn khắp mọi nơi trong phòng, nơi này thật sự không có một cái gì đáng giá.
"Khởi bẩm Hoàng
Thượng, nơi này rất tốt!", nàng kiên quyết trả lời, lại còn lặng lẽ
hướng bên cạnh di chuyển, cách xa ta được chừng nào hay chừng ấy dù chỉ
là một bước chân nhỏ.
Ta ngẫm nghĩ. Lúc này đột nhiên đổi chỗ ở
cho nàng, tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, gây ảnh hưởng đến
nàng. Lại nói, ta vừa mới xây Trích Tinh Các cho Phùng Yên Nhi, nếu hiện tại lại xây dựng thêm một cung điện nữa thì thật sự không thích hợp.
Ta không kiên trì nữa, việc này, ta phải bàn bạc kỹ hơn, phải đi từng bước một.
Mắt của ta đã
không còn như trước nữa, nó đã trải qua huyết lệ cùng lễ rửa tội, có thể nhìn đến góc sáng sủa cùng dơ bẩn âm u. Tâm của ta cũng đã không còn
như trước nữa, đã có ánh sáng chiếu vào nó.
Ta ngồi yên ở phía sau ngự án, Phùng Ký rốt cuộc muốn làm gì?
"Hoàng Thượng", Như Ý đã trở lại.
"Sự việc như thế nào rồi?", ta hỏi.
"Hoa thái y nói vết thương của Sở tu dung nhìn xem đã hơi chậm trễ, vẫn là
lưu lại sẹo, hắn chỉ có thể tận lực trị liệu. Bàn đu dây ở Môi Sơn đã
được hủy đi", Như Ý nói chuyện rất đơn giản. Hắn nói chuyện đã không còn khẩu âm của phương Nam, có lẽ là bởi vì theo ta thời gian lâu.
Mắt của ta tà nghễ nhìn hắn. Quả nhiên, hắn lại nói tiếp, "Hai sự kiện kia
Thục phi nương nương đều đã biết. Nhưng nàng không nói gì cả". Quả nhiên đứa nhỏ thông minh.
Ta lấy tay chà xát mặt, Phùng Yên Nhi sẽ
không nói gì. Nàng luôn luôn biểu hiện sự nhu thuận, biết thời thế, chưa bao giờ cùng ta xung đột chính diện. Nhưng việc này tuyệt không chấm
dứt dễ dàng như vậy, còn không biết khi nào thì lại quấy nhiễu ta.
Ta nghĩ, hạ lệnh cho Như Ý: "Đi truyền thừa tướng cùng Hộ bộ thượng thư tiến vào".
Thừa tướng Lý Tể cùng Hộ bộ thượng thư Tương Tiệp đều là lão thần. Nguyên
bản nhiều năm sau ta sẽ cho bọn họ cáo lão hồi hương. Thừa tướng Lý Tể
tính tình luôn luôn thẳng thắn chính trực, cùng Phùng Ký không hợp,
trong triều đình hai người nhiều lần đối diện khắc khẩu. Tương tiệp thật ra không ầm ỹ, ta hỏi cái gì hắn đều pha trò. Nhưng hắn không phục
Phùng Ký, phàm là chuyện hắn không muốn làm, hắn sẽ tìm cớ này cớ khác,
xem như là một kẻ gian trá.
Như Ý lĩnh mệnh mà đi.
Ta có
chút đau đầu, ta đi nhìn A Nam, lại hủy đi bàn đu dây, hai việc này nhìn như không có gì, nhưng nếu là người có tâm thì lại là chuyện khác.
Ta đương nhiên không sợ bọn họ đa tâm, ta lo lắng mẫu hậu bên kia. Mẫu hậu ở Khôn Trữ cung, lúc này thân thể của người còn sức khoẻ dồi dào. Ngày
thường không có chuyện gì lớn mẫu hậu sẽ không quản, nhưng người mới là
người làm chủ hậu cung.
Giờ này, chắc hẳn mẫu hậu vẫn còn tại
tiểu khế (ta kh biết nó là chỗ nào, nàng nào hiểu thì nói ta nhé), người luôn ở đó cho đến chạng vạng. Những chuyện phát sinh hôm nay có lẽ sáng mai người mới biết, đến lúc đó ta mới có thể biết phản ứng của mẫu hậu.
Ta vừa mới nghĩ tới mẫu hậu thì đã nghe thấy ngoài cửa bẩm báo: Khôn Trữ cung nội sử đến.
Ta thở dài một hơi, mẫu hậu đã phái người đến đây. Hôm nay tới thực nhanh!