Cung Khuyết
Chương 7 : Bắt nạt
Ngày đăng: 11:12 30/04/20
A Nam đã đến, giống
như suy nghĩ của ta, còn cách một đoạn khá xa nàng liền hướng ta khom
người làm bộ dáng hành lễ. Nàng đã thay đổi bộ y phục màu xanh thành màu phấn hồng, khuôn mặt hơi trang điểm, trên đầu cũng cài thêm trâm, nhìn
nàng như vậy có vẻ tươi sáng lên nhiều. Cho dù đó không phải là bộ y
phục mới, cũng làm cho ánh mắt của ta sáng ngời.
"Sở tu dung miễn lễ", ta đi đến nâng nàng đứng dậy.
Nàng cũng liền thuận thế không quỳ nữa. Buông mí mắt xuống, vẫn là không chịu nhìn ta.
Ta cũng đã quen với biểu tình này của nàng, biết nàng tỏ vẻ không tín
nhiệm ta. Nàng ở trước mặt ta, đem sự kích động và nghi hoặc tất cả đều
giấu sau đôi mắt to tròn kia. Mà cuối cùng ta cũng cảm thấy, ánh mắt này từng nhìn thấy bộ dạng đáng thương nhất của ta, hiện lên một chút u
buồn, nàng nhất định là người hiểu ta rõ nhất. Nàng lúc này không nhìn
ta cũng tốt, miễn cho ta quẫn bách ở trước mặt nàng.
"Đây là Hoa
thái y đã trị thương cho nàng sao?", ta chỉ vào miếng băng trắng trên
đầu nàng, lúc này, trên trán của nàng có chỗ hơi nhô lên, còn có một cỗ
vị thuốc nhẹ nhàng tỏa ra.
Nàng sờ sờ cái trán của chính mình, "Kỳ thật vết thương đã tốt lắm rồi, tạ ơn Hoàng Thượng", nàng chẳng hề để ý trả lời ta.
Ta nghĩ mới đầu khi ta cố ý làm xấu mặt nàng, cùng với sau này, ta lại làm nàng bị thương. Nàng giống như đã sớm biết rằng, ta sẽ thương tổn nàng, cho nên nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, làm công tác phòng bị thật tốt.
Ta đã tạo ra cái nghiệt gì, làm cho nàng cho tới bây giờ đối với ta đều
không có một điểm sợ hãi cũng không có một chút tin tưởng nào.
Ta cố gắng hướng nàng nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên về phía
trước, lại run run vô lực hạ xuống, trong lòng một mảnh chua xót. A Nam
khi nào thì có thể tin tưởng ta sẽ không bao giờ thương tổn nàng nữa?
"Đến đây", ta đưa tay lại gần A Nam, "Ngồi bên này". Lần này, tay của ta chỉ chạm nhẹ vào tay nàng, nàng liền đi theo ta.
Ta nghĩ ta không thể vội vàng, phải cho nàng thời gian thích ứng cũng là
cho chính mình một chút thời gian để lấy lại lòng tin từ nàng.
"Ta có chuyện hỏi nàng", ta nói, đem nàng an bài ở bên người ta ngồi xuống. Nàng ngồi nhưng thân mình không được tự nhiên, bộ dáng thẳng tắp cứng
ngắc.
Đầu bếp ở ngự phòng đã bắt đầu bày thức ăn lên.
A Nam ước chừng đoán được là ta có việc tìm nàng, nàng cụp mắt xuống, một bộ dáng cúi đầu cẩn tuân chờ ta lên tiếng.
mình, còn chưa động qua đũa. Lại nhìn A Nam trước mặt, ta chính mình
cũng không khỏi nở nụ cười.
A Nam nhìn bát cơm của nàng mà phát
sầu, bởi vì bát cơm của nàng đã cao gấp đôi toàn là thức ăn ta gắp cho
nàng, đúng là làm cho nàng không thể nào ăn hết.
"Không được để lại!", Ta cố ý hù mặt.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng mấp máy, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ta.
"Ăn!" Ta xuất ra quân uy, chính mình dẫn đầu động đũa.
Bữa cơm ăn này ăn rất lâu, thẳng đến khi chiều tà mới ăn xong. Ta nhìn chằm chằm A Nam, đến khi nàng thật sự ăn không vô nữa, mới ân chuẩn cho nàng buông đũa xuống.
Nàng ngồi ở chỗ kia, thẳng tắp, giống như động
cũng không dám động. Ta cố ý đi kéo nàng đi, "Ăn cơm rồi, đứng lên đi
dạo một chút".
Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền ở trước mặt ta ợ thật to một cái.
Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua sự thất lễ nào như vậy.
Trong cung, tần phi vô luận xuất thân, lễ nghi đều không dám có điểm khiếm
khuyết, lơ là. Ăn không được ăn no, là do trong cung ước định mà thành
quy củ. Huống chi nàng vẫn là công chúa, khẳng định chưa từng thất lễ
như vậy. Ăn đến no còn ợ lên một cái rõ to!
Mặt của nàng nháy mắt đỏ ửng, bộ dáng quẫn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Ta cố nén cười, không cười ở trước mặt nàng.
"Cái này ta biết khẩu vị của nàng", ta nghiêm trang nói, "Về sau, mỗi bữa cơm cứ ăn như vậy, không được từ chối."
Biểu tình của nàng lã chã muốn khóc. Tốt xấu gì cũng xem như đứng đắn nhìn thẳng vào ta, trên mặt có chút ý tứ cầu xin tha thứ.
Ta thế này mới thả nàng ra, "Tốt lắm, nàng đi về trước đi, về sau ta còn
rất nhiều sự tình muốn hỏi nàng. Đến lúc đó sẽ gọi nàng đến".
Ta
không thể hiện cùng nàng quá mức thân mật, ngày mai chỗ mẫu hậu và Thục
phi khẳng định sẽ có một chút phong ba. Ta phải nhìn xem gió hướng, mới
quyết định bước đi tiếp theo như thế nào.