Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 189 : Bạch nguyệt, đừng chọc tôi tức giận

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Lưu San cũng không biết bản thân mình muốn gì, cảm giác khó chịu dần dần mất đi, ngủ sâu một giấc.



Thẩm Diên Dũng say đắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vén tóc mái cô sang một bên.



Lần đó của 3 năm về trước, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.



Nếu đã chưa từng từ bỏ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, đào hoa bên cạnh cô, anh liền diệt từ trong trứng nước.



Hoặc là cô cô độc đến già, hoặc là, cô chỉ có anh…



*



Bạch Nguyệt lấy được tư liệu về những hội viên kim cương cuối cùng đã chọn Tony hôm đó.



Lúc xem tư liệu, cô thừa nhận, có vài phần hoảng hốt.



Tô Tiểu Linh.



Người cuối cùng chọn Tony, vậy mà lại là Tô Tiểu Linh, như vậy, Mộc Hiểu Sinh có lẽ là bị Tô Chung bắt đi.



Tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.



Nếu chỉ là quan chức bình thường, Cố Lăng Kiệt chỉ cần nói một câu.



Tô Chung, đẳng cấp ở trên Cố Lăng Kiệt, hơn nữa còn là ứng cử viên sáng giá cho chức vị tổng thống lần này.



Không làm tốt…



Bạch Nguyệt cũng không dám manh động, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.



Một tiếng tút…



Cố Lăng Kiệt liền nghe máy.



“Cái kia, Cố Lăng Kiệt, tôi nghi ngờ người bắt Mộc Hiểu Sinh là bố của Tô Tiểu Linh, Tô Chung, sau đây… nên làm thế nào?” Bạch Nguyệt cực kì cẩn thận hỏi.



“Em nói Tony, Thành Lai, club dành cho nữ, tôi đã đoán ra là ông ta rồi. Không cần lo lắng, tôi đã giải quyết xong rồi, giờ Mộc Hiểu Sinh được thả ra, chuyện về sau, em không cần nhúng tay vào, Mộc Hiểu Sinh sẽ toàn quyền phụ trách.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn dứt khoát nói.



Bạch Nguyệt: “…”



“Anh đã biết rồi, còn bảo cục trưởng Trương đến phối hợp điều tra với tôi?” Cô không hiểu.



“Tôi chỉ là suy đoán, bảo hiểm hai chiều, sẽ không sai. Giờ tôi gọi người đưa em về, tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai gặp.” Cố Lăng Kiệt nói xong, không chờ cô đáp lời, liền ngắt máy.




“Lát nữa sẽ quay về, trong quân khu còn rất nhiều việc phải làm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.



Bạch Nguyệt khẽ thở dài một hơi.



Phản ứng của cô anh đều thu vào trong mắt, không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh đi một chút.



Anh thay quần áo trước mặt cô, giống như vợ chồng già vậy, Bạch Nguyệt xấu hổ, cầm quần áo, đi vào nhà tắm thay xong mới đi ra.



Bọn họ cùng đi quốc tế Thủy Nguyệt ở bên cạnh khách sạn tìm quán ăn cơm.



Cô còn nhớ hơn 3 năm trước, bọn họ cũng cùng nhau ăn ở đây, lúc đó, nếu như không tiếp tục, thì tốt làm sao.



“Muốn ăn kem không?” Cố Lăng Kiệt hỏi Bạch Nguyệt.



Bạch Nguyệt nhìn thấy quán kem kia, cười lên.



Vẫn là quán kem đó, chủ quán vẫn chưa đổi, “Lần đầu tiên tôi và anh hẹn hò, anh cũng hỏi tôi muốn ăn kem không? Tôi nói không muốn, anh lại mua 3 cái, bảo tôi cầm giúp anh, cuối cùng, tôi ăn kem, anh liền đưa kem cho bạn nhỏ khác.”



“Khá giống chuyện tôi sẽ làm ra.” Cố Lăng Kiệt không phủ nhận.



“Phúc hắc.” Bạch Nguyệt bình luận nói.



“Nếu là loại chuyện này, có lẽ là lúc đó tôi thích em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.



Ánh mắt Bạch Nguyệt dừng lại, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, bắt gặp ánh mắt anh nhìn sang.



Cố Lăng Kiệt đánh giá cô, “Em không tin tôi thích em?”



Bạch Nguyệt không muốn tiếp tục tôi đoán anh đoán mọi người cùng đoán, cô muốn quyết đoán một chút, không lãng phí thời gian của nhau, "Cố Lăng Kiệt, người anh thích có lẽ là Chu Hân Ly."



Cô Lăng Kiệt rất bình tĩnh, trên mặt cũng không thay đổi biểu cảm.



Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu.



“Bạch Nguyệt, em từng yêu Tô Khánh Nam sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.



“Chuyện của chúng ta không giống nhau.”



“Kết quả giống nhau, không phải sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.



“Trong lòng tôi đã không còn Tô Khánh Nam, trong lòng anh vẫn còn Chu Lân Ly sao?” Bạch Nguyệt tự hỏi.