Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 20 : Cô trốn tránh tôi chẳng phải muốn như thế sao_

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Điện thoại của cô vang lên. Là Lưu San gọi đến đúng lúc cô đang lúng túng: “Tôi nghe điện thoại đã.”



Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra.



Bạch Nguyệt đi sang một bên nghe điện thoại.



“San à, có chuyện gì thế?” Bạch Nguyệt hỏi.



Cô cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng.



“Tớ thấy người đàn ông đó rồi, chính là người đàn ông mà cậu qua đêm ở nhà anh ấy đấy hả? Đẹp trai quá, càng nhìn càng thấy đẹp, hình như vừa nãy anh ấy muốn hôn cậu đúng không?” Lưu San hưng phấn hỏi.



“Đâu có.” Mặt Bạch Nguyệt càng đỏ hơn.



Cô ý thức được Lưu San đang ở gần đây bèn nhìn xung quanh.



Lưu San xuống xe, vẫy tay với cô.



“Cậu đợi chút, tớ có quà cho cậu.” Lưu San chạy về phía cô, nhoẻn miệng cười nhìn Cố Lăng Kiệt.



Cô ấy nhét túi quà vào tay Bạch Nguyệt: “Cái này để tối dùng nhé.”



“Gì thế?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên mở túi ra xem.



Là... đồ... phụ nữ... dùng lúc ấy ấy.



Bạch Nguyệt như bị sét đánh, vội vàng đóng túi lại. Còn chưa kịp nói câu “Tớ không cần” thì Lưu San đã chạy mất rồi.



“Cô ấy là bạn cô à?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô hỏi.



“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp, đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về món quà kia.



“Cô ấy tặng gì cho cô thế?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ liếc túi quà của cô.



“Không có gì. Chúng ta mau đi mua quần áo đi.” Bạch Nguyệt úp mở không muốn nói. May mà Cố Lăng Kiệt cũng không ép cô.
Anh áp sát cô, nâng cằm cô lên hỏi: “Cô trốn vào đây chẳng phải là vì muốn thế sao?”



“Không, không phải vậy.” Bạch Nguyệt giải thích. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhặt đồ trên mặt đất nhét vào trong túi cô.



Bạch Nguyệt muốn đào lỗ rồi chui xuống giấu mặt đi cho đỡ xấu hổ.



“Cái này, tôi không cất nữa.” Giọng Cố Lăng Kiệt vang lên, trở lại dáng vẻ thủ trưởng cương trực công chính.



Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói: “Cất đi, dù sao cũng không phải của tôi.”



Anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi: “Cô chắc chắn?”



Bạch Nguyệt không hiểu câu này của anh có ý gì, hơi ngây người. Cô nghĩ lại, có lẽ mình không nói sai điều gì.



“Chắc chắn... tôi không dùng tới thứ kia đâu, tôi...” Cô phát hiện mình nói năng ấp úng nên hơi chán nản.



Cố Lăng Kiệt nhếch môi, quay người mở cửa ra.



“Đừng.” Bạch Nguyệt căng thẳng kéo tay anh.



Đến lúc anh lấy lại tinh thần thì môi anh đã chạm vào môi cô. Bạch Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng lùi tới tận góc tường. Vừa rồi là vì cô kéo anh sao?



“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.” Bạch Nguyệt giải thích.



Khuôn mặt anh tuấn của anh từ từ đến gần khiến Bạch Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay. Tay anh vòng qua sau đầu cô, hơi thở nồng đậm đột ngột bao trùm lấy cô. Tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức sắp nổ tung.



Dáng vẻ căng thẳng của cô giống như một chú thỏ trắng khiến cho người ta thương hại: “Cô tránh ra để tôi lấy quần áo, phòng thử đồ này để cho cô trốn.”



Bạch Nguyệt muốn đập đầu vào tường. Rốt cuộc vừa rồi cô đang nghĩ gì thế? Có phải đã lâu không có đàn ông nên thèm khát không?



Bạch Nguyệt rất phiền não. Cô không nên như vậy. Cố Lăng Kiệt là người đàn ông không thể dây vào được, cô nên tránh xa thì tốt hơn.



“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt tránh sang một bên.