Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 209 : Muốn anh ly hôn, em mơ đi

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Thảo nào, cô sẽ đi đến bệnh viện nhân dân 2.



“Xem đủ chưa?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.



Cô kéo váy xuống, ngồi dậy, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt không một chút độ ấm, “Không trải qua sự cho phép của tôi mà vạch vết sẹo của tôi ra, không cảm thấy không phúc hậu sao?”



“Sao em lại bị thương?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.



Bạch Nguyệt rời giường, cũng không liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Người anh nên quan tâm không phải là tôi, giờ tôi và anh không có quan hệ gì cả.”



Cố Lăng Kiệt đứng lên sau lưng cô: “Kết hôn là hai người cùng nhau quyết định, ly hôn thì em không bàn bạc với anh sao?”



“Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi, nếu tôi muốn ly hôn, anh không thể phản đối, tôi chỉ làm theo lời hứa hẹn của anh mà thôi.” Bạch Nguyệt tháo chiếc nhẫn tên tay trái xuống đưa cho Cố Lăng Kiệt.



Anh cầm lấy chiếc nhẫn tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, cứng ngắc, ánh mắt đỏ bừng, lời nói chắc chắn: “Anh không ly hôn.”



“Đã ly hôn rồi.” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói ra sự thật.



Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay của cô: “Anh có trách nhiệm với Chu Hân Ly, cô ấy vì anh mà bị thương, mới mắc bệnh về tinh thần.”



Chuyện này trước đó đã nói qua, Bạch Nguyệt không muốn nhắc lại.



“Vậy đi chăm sóc cô ấy đi, chăm sóc cả đời.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.



Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhíu mày: “Em không thể thông cảm cho anh được sao?”



“Trên thế giới này, nhiều người phụ nữ có thể thông cảm, bao dung, ủng hộ, coi mọi quyết định của anh là lệnh trời lắm, nhưng tôi không phải là một người trong số đó, anh có thể oán hận, trách cứ tôi, kết quả có thể phát hiện ra tôi không phải là người anh muốn tìm, vậy thì buông bỏ tôi đi.” Bạch Nguyệt quyết tuyệt nói.



Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh đi: “Anh không đáng để em đợi anh à?”



Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.



Cô chịu đủ hôn nhân tuyệt vọng rồi, kiên trì thêm một ngày thì chính là địa ngục.



Giờ cô đang ở ranh giới của sự sụp đổ.



Con người, đều có khả năng tự bảo vệ mình.
Tỉnh lại lần nữa, đã 10 giờ tối rồi.



Bụng cô đói đến phát đau, dậy rời khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài.



Cố Lăng Kiệt đang ở trên sofa, nhìn thấy cô liền đứng dậy, “Đói rồi đi? Cơm đã làm xong rồi, hơi làm nóng chút là có thể ăn.”



Bạch Nguyệt gật đầu, “Cảm ơn.”



Cố Lăng Kiệt không thích cô nói cảm ơn với anh, cảm thấy rất xa cách.



Anh đến gần cô, đeo lại chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, “Em trước đừng tháo ra, anh cũng không ép em kết hôn, chúng ta trước thử ba tháng xong lại quyết định ở với nhau không, nếu sau ba tháng em vẫn không muốn ở bên anh, vậy anh sẽ không miễn cưỡng em.”



Bạch Nguyệt về phía chiếc nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn sáng lập lòe dưới ánh đèn.



Cô lí trí nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.



Cây cứng dễ bị chặt, dựa theo quyền lực của Cố Lăng Kiệt, quân hôn là không ly hôn được, sau này nói không chừng thật không ly hôn thì cuối cùng việc kết hôn là thật.



Ba tháng thôi mà.



“Được.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.



“Em ra ngồi bàn ăn trước đi, chờ anh chút là xong.” Biểu cảm căng thẳng của Cố Lăng Kiệt cuối cùng cũng thả lỏng chút, anh đi vào phòng bếp.



Anh làm một canh cá lóc, cà rốt luộc, trứng cà chua.



“Cá lóc tốt cho miệng vết thương, cà rốt, vitamin C đều có lợi cho vết thương.” Cố Lăng Kiệt giải thích.



“Vâng.”



Anh lại bưng ra hai bát cơm, cô một bát, anh một bát.



Cô liếc nhìn anh một cái, anh cũng chưa ăn tối sao?



Cố Lăng Kiệt cũng nhìn cô: “Em có thể kể cho anh về chuyện con của chúng ta không? Nó giống em hay giống anh hơn?”