Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 215 : Tự vả thực ra đau đến chết lặng

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Người đàn ông coi phụ nữ là nữ thần, thì người phụ nữ này liền biến thành nữ thần, người đàn ông này coi phụ nữ là bà già xấu xí, thì người phụ nữ ấy liền trở thành bà già xấu xí.



Còn cô, ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt, hình như ngày càng trở nên sắc sảo, ngày càng khó nói chuyện, ngày càng cay nghiệt.



Cô đã từng chán ghét sự đôi bên lời lẽ ác ý, chán ghét sự sắc sảo, chán ghét sự lạnh lùng, chán ghét sự quái gở, nhưng sự thật, cô giờ lại biến thành loại người mà mình ghét nhất.



Cô không thể cứ tiếp tục như vậy được.



Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, dựa vào ghế tựa nghỉ ngơi.



Cố Lăng Kiệt liếc về phía cô.



Lông mi cô khẽ rung, ngủ không được an ổn.



Anh có cảm giác đau lòng, hô hấp cũng nặng nề thêm, phả xuống mặt cô.



Bạch Nguyệt mở mắt, bắt được ánh mắt của anh nhìn cô.



“Sao vậy?” Bạch Nguyệt hỏi một cách biếng nhác.



“Vết thương của em tốt hơn chút nào chưa?” Cố Lăng Kiệt thâm thúy hỏi, ngữ khí bình tĩnh lại, dịu dàng hơn nhiều so với lúc nãy.



“Tốt hơn rồi, hẳn là đã đóng vẩy, không lâu sau sẽ khỏi hoàn toàn.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.



Cô cũng là đang nói cho bản thân nghe.



Thời gian chắc chắn có thể xoa dịu đi vết thương của cô, khiến cô không còn cảm thấy đau đớn thêm lần nữa.



“Em thật sự muốn đi công tác 3 tháng sao?” Cố Lăng Kiệt thỏa hiệp.



“Tôi muốn tiếp nhận người bệnh này.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.



“Bao giờ đi?”



“Trước mắt chưa biết, chờ thông báo từ bên kia.”



“Đừng không trở về.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.



Bạch Nguyệt cảm thấy trong lòng có hơi chua chát, nói không chừng, cô thật sự sẽ không trở lại.




Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay, liếc về phía cô, cằm kéo căng.



Bạch Nguyệt cười.



Anh không có hành động giữ cô lại.



Thực ra, tình tay ba chính là như vậy.



Khi người đàn ông không quyết đoán được, người bị tổn thương chính là người mà thoạt nhìn kiên cường độc lập.



Anh ta sẽ nghĩ người yếu mềm thì không rời khỏi anh ta được, mà người kiên cường, nhìn qua có vẻ không cần đến anh ta.



Nếu đã kiên cường rồi, thì phải kiên cường đến cùng.



Bởi vì cho dù có ngã xuống, thì cũng không có ai để ý.



Bạch Nguyệt đi thẳng vào phòng của Cố Lăng Kiệt, mắt không hề liếc nhìn Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng.



Tống Tâm Vân đi vào theo, nói sau lưng Bạch Nguyệt: “Đã sớm nói với cô, Lăng Kiệt yêu người khác, cô việc gì phải chà đạp bản thân, giờ Hân Ly đã trở lại rồi, đừng có đến phá hoại họ.”



Bạch Nguyệt cảm thấy tựa như bị tát cho vài cái.



Lúc trước cô nói với Tống Tâm Vân, dáng vẻ vẫn còn chính nghĩa lẫm nhiên, hăng hái, bây giờ thì, cô như một con ngốc bị bọn họ vờn, ngoại trừ mất mặt ra, còn có lúng túng và nhục nhã.



Mà những thứ này, đều là do Cố Lăng Kiệt mang đến cho cô.



Cô chỉ có thể lạnh lùng như thể không nghe thấy, mở tủ của mình ra, xác nhận vali vẫn còn ở đó, lại kéo khóa lại, đứng lên.



Tống Tâm Vân bị sự kiêu căng vô lễ của cô làm cho nổi cáu, đứng trước mặt Bạch Nguyệt: “Tôi nói cho cô biết, có phải cô nghe không rõ không, hay là cố tình lên mặt với tôi.”



“Bà Cố, giờ tôi phải đi rồi, bà chặn trước mặt tôi là vì không nỡ tôi sao? Vậy hay là tối nay tôi ở lại là được!” Bạch Nguyệt sẳng giọng nói.



“Đừng có làm người đàn bà xấu xa.” Tống Tâm Vân trầm giọng nói, đứng sang một bên.



Bạch Nguyệt kéo vali ra ngoài.



Vali ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, rất là ồn, vừa hay tránh cho cô khỏi phải nghe những âm thanh không muốn nghe, đi thẳng đến cửa, liếc qua có thể thấy Cố Lăng Kiệt và Chu Hân Ly đang đứng cùng nhau...