Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 216 : Ông trời cho anh cơ hội

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Cô cũng không muốn nhìn thêm nữa, lạnh lùng đi về phía thủ vệ.



Cô không biết bản thân rời khỏi chỗ Cố Lăng Kiệt như thế nào, chỉ biết đi rất nhanh, thẳng lưng, cố gắng không biểu hiện ra vẻ chật vật. Cho dù là thất bại trong tình yêu, không chiếm được trái tim người, cô cũng không được đánh mất tôn nghiêm của chính mình.



Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, trung tá Tống hạ cửa sổ: “Thủ trưởng bảo tôi đưa cô đi.”



Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, sau khi mở cốp xe, cất hành lý vào, ngồi vào ghế sau, nhắm mắt, dựa vào thành ghế, dặn dò: “Đi quốc tế Thủy Nguyệt, đến đó thì gọi tôi.”



“Vâng.” Trung tá Tống đáp lời, lái xe rời đi.



Cố Lăng Kiệt đứng bên cửa sổ, nhìn Bạch Nguyệt trên xe, ánh mắt thâm trầm như mực.



Điện thoại của anh reo lên.



Là một dãy số điện thoại, anh còn nhớ, là Chủ tịch ủy ban nhân dân, u ám nghe điện thoại.



“Chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi.



“Thủ trưởng, giấy đăng kí kết hôn của anh và vợ được khôi phục lại rồi. Lúc nào anh rảnh, anh đến lấy được không?” Chủ tịch nơm nớp lo sợ nói.



“Không phải nói cần 2 người chụp ảnh lại từ đầu sao?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ, đôi mắt đã mang vài phần kích động.



“Vốn là như vậy, tất cả tư liệu của hai người đều mất rồi. Nhưng mà, một đồng nghiệp của tôi đã tự ý lưu lại một bản ảnh của anh và vợ, cô ấy cảm thấy hai người quá đẹp đôi, xin lỗi.” Chủ tịch nói xin lỗi.



Lưu ảnh lại, anh có thể bỏ qua lỗi của nhân viên này: “Giờ thông tin đã lưu lại trong máy tính chưa?”




Tống Tâm Vân nhìn về phía Cố Lăng Kiệt sau lưng Chu Hân Ly.



Chu Hân Ly nhìn theo ánh mắt Tống Tâm Vân, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, chạy tới, nói: “Anh, anh gì ơi, anh có nhìn thấy anh Kiệt không? Dáng người anh ấy cao cao, khoảng 1m8, rất đẹp trai, là một lính đặc chủng xuất sắc, cũng là bạn trai tôi, tôi không tìm thấy anh ấy.”



Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày, thâm trầm nhìn Chu Hân Ly phát điên trước mặt.



“Lăng Kiệt, Hân Ly như này là có chuyện gì?” Tống Tâm Vân không hiểu, hỏi.



“Lăng Kiệt? Anh chính là anh Kiệt? Vì sao lại giả vờ không nhận ra em? Anh thấy em bị lửa lớn đốt cháy nên không cần em nữa sao?” Chu Hân Ly nắm lấy cánh tay Cố Lăng Kiệt, nước mắt rơi lã chã:



“Nếu anh không cần em, em cũng không muốn sống nữa, em còn sống làm gì nữa?”



Cô ta nói rồi chạy đâm đầu vào tường.



Cố Lăng Kiệt phản ứng lại, nắm chặt lấy cô ta.



Vì bị tác động bởi lực, Chu Hân Ly đâm vào lòng Cố Lăng Kiệt, khóc nức nở, cầu xin: “Anh Kiệt, anh đừng không cần em có được không? Em chỉ có một mình anh, không có anh, em thật sự không sống nổi nữa.”



Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn về phía trước: “Anh sai người đưa em về nghỉ ngơi trước, em mệt quá rồi, cần nghỉ ngơi.”



“Em không mệt, em muốn ở đây với anh.” Chu Hân Ly không có cảm giác an toàn, ôm chặt lấy Cố Lăng Kiệt.



Cố Lăng Kiệt nảy sinh một chút cảm giác bực bội…