Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 221 : Làm chút gì đó

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Cố Lăng Kiệt không hiểu Bạch Nguyệt có ý gì.



Có không muốn chính diện trả lời câu hỏi của anh, hay là chỉ biểu thị cho anh thấy.



Anh hơi nhíu mày, hôn lên môi cô.



Bạch Nguyệt đẩy anh ra: “Em không phải có ý này.”



“Vậy em có ý gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.



“Bổ túc cho anh một điều, anh biết vì sao sinh viên dễ dàng không coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp thân thiết hay không?” Bạch Nguyệt hỏi.



Quả nhiên cô muốn tránh câu hỏi của anh.



Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh đi: “Nói.”



Anh chỉ đơn giản nói 1 chữ, tràn đầy ý cay nghiệt, ẩn giấu sự không vui.



Bạch Nguyệt xem nhẹ, đứng ở góc độ của một chuyên gia mà phân tích: “Thứ nhất, là do ảnh hưởng của môi trường xung quanh, loại ôm ôm ấy ấy anh anh em em ở trường học rất thường thấy, mọi người sẽ không cảm thấy khó xử hay đặc biệt.



Thứ hai, tuổi này là tuổi dễ kích động, nồng độ hooc-mon dễ dàng tăng cao, bị kích động nguyên thủy nhất khống chế.



Thứ ba, bọn chúng không coi là đã bước vào xã hội, ít trải qua thất bại, thiếu kinh nghiệm, vì thế, cũng ít suy nghĩ, không để tâm ánh mắt của người khác, cứ làm theo ý của mình.”



“Em nói với anh những thứ này có quan hệ gì tới anh?” Cố Lăng Kiệt buồn bực, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.



Bạch Nguyệt nhìn anh, không trốn tránh.



Thực ra Cố Lăng Kiệt nghe ra ý của cô rồi: “Bạch Nguyệt, anh cảm thấy có lúc em nói chuyện chỉ thích nói nói 1 nửa, còn 1 nữa bắt người khác phải đoán.”



Bạch Nguyệt mỉm cười: “Thực ra anh đã đoán ra, đúng không? Biểu đạt một cách uyển chuyển có lẽ sẽ không tổn hại đến tình cảm.”



Cố Lăng Kiệt tóm lấy gáy cô, hôn lên môi cô.



Bạch Nguyệt cũng không đẩy ra.



Lưỡi anh tiến vào miệng cô, cường thế, hung mãnh, không thua gì đôi sinh viên kia, nuốt lấy toàn bộ hơi thở của cô, mang hơi thở của mình quấn lấy cơ thể cô.
Cố Lăng Kiệt thấy cô ăn nhiều, tâm tình cũng tốt lên, cũng ăn 2 bát như cô.



“Lúc anh đến, nhìn thấy gần trường có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ, tối nay chúng ta ở đây đi.” Cố Lăng Kiệt nói, là một câu trần thuật.



May là Bạch Nguyệt đã ăn xong rồi, bằng không sẽ phun ra mất: “Ở lại đây?”



“Mệt rồi.” Cố Lăng kiệt chỉ đơn giản nói 2 chữ.



“Hay là, em lái xe.” Bạch Nguyệt hỏi dò.



“Ngồi xe cũng mệt.”



Bạch Nguyệt: “…”



Vì không phải thứ năm, thứ sáu, nên phòng gần trường đại học khá nhiều.



Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt đến một khách sạn tiện lợi.



Anh lấy ra chứng minh thư, không phải thẻ quân nhân.



Lễ tân nhìn chứng minh thư của Cố Lăng Kiệt, lại nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.



Cô ta lại nhìn chứng minh thư của Bạch Nguyệt, lại nhìn Bạch Nguyệt, biểu cảm có chút kì lạ, làm thủ tục thuê phòng cho bọn họ.



“Vừa rồi biểu cảm trên mặt của ta rất kì lạ, tại sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.



“Tuổi chúng ta không giống sinh viên, biểu cảm cô ta kì lạ, có lẽ là trong đầu có thêm nhiều tin tức khác thường.” Bạch Nguyệt cười nói.



“Tin tức khác thường gì?” Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt hỏi, nhìn như bình tĩnh, lại có chút chột dạ.



Tin tức anh thể hiện ra rõ ràng vậy sao?



“Ví dụ,... vụng trộm các kiểu.” Bạch Nguyệt giải thích.



Thang máy mở ra, cô vào thang máy trước