Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 224 : Mãi không từ bỏ, vì thế, sau này sẽ tốt đẹp thôi

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Anh đồng ý đưa cô tới, bảo vệ cô trước mặt mẹ mình, cô đã cảm động rồi.



Nhưng lời anh nói, cô đều khắc ghi trong lòng.



Một câu là: Giờ khiến con khó xử không phải là cô ấy mà là các người.



Một câu là: Trong mắt con không có Chu Hân Ly, so với vong ân phụ nghĩa, con càng không muốn phụ bạc Bạch Nguyệt.



Con có một câu: Con không ly hôn.



Nhớ trước đây rất lâu rất lâu, cô từng hỏi Cố Lăng Kiệt, anh yêu cô sao?



Đáp án Cố Lăng Kiệt cho cô là, anh không muốn nói, anh chỉ làm.



Giờ thật sự anh làm được rồi, không còn là lời hứa suông nữa.



“Trước kia em hiểu lầm anh, xin lỗi,” Bạch Nguyệt nói.



“Hiểu làm anh cái gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.



“Em thấy anh ôm Chu Hân Ly vào khách sạn, em ở ngay đối diện hai người, nhìn anh gọi đồ ăn đêm cho cô ấy, rất muộn, rất muộn mới rời đi, cảm xúc của em không tốt lắm.” Bạch Nguyệt cúi đầu, nghĩ lại, lòng liền đau.



“Anh ôm cô ấy vào khách sạn vì cô ấy ngất rồi, gọi đồ ăn đêm cho cô ấy vì mấy ngày rồi cô ấy không ăn gì, rất muộn rất muộn mới rời đi, là vì lúc đó cô ấy rất sợ hãi, tinh thần sụp đổ, anh cũng không nghĩ kĩ xem nên làm gì, vì thế, anh cũng sai, nên nói xin lỗi, là anh.”



Bạch Nguyệt rũ mắt, ở vị trí của anh mà nghĩ, nếu đối phương là một người đàn ông đã từng cứu cô, vì cô mà tổn thương chồng chất, khi người đó tuyệt vọng nhất, có lẽ cô sẽ vì kinh ngạc và đồng tình mà ở lại bên cạnh anh ta.



Nhưng, trong lòng vẫn không thoải mái.



Bỏ đi.



Trái tim anh chỉ có cô, không có người phụ nữ khác là được.




Quanh đi quẩn lại, cô và Cố Lăng Kiệt rời xa nhau 3 năm rồi lại 3 năm nữa, đến nay, cuối cùng ở thể ở bên nhau, có loại cảm giác vượt trăm sông nghìn suối, cuối cùng đã tu thành chính quả.



Đời người, có lẽ chính là như vậy.



Tràn đầy bất ngờ, tràn đầu bất lực, sẽ bi thương, sẽ đau đớn, sẽ u buồn, sẽ chảy nước mắt, cũng sẽ vui vẻ, tươi cười, và ao ước.



Một làn nước ấm nóng chảy trên mặt cô.



Cố Lăng Kiệt lau đi nước mắt cho cô: “Ngốc ạ, khóc gì chứ?”



“Lúc đau lòng buồn bã sẽ khóc, lúc tức giận ấm ức sẽ không muốn rời xa, muốn có sống một mình, cảm gác không bằng một mình tiêu dao tự tại, nhưng chờ tới khi bình tĩnh lại, lại bắt đầu suy nghĩ và hoài niệm, tự do và cô đơn, có đôi khi tương trợ lẫn nhau, em nghĩ, có lẽ, trước giờ em đều chưa từng từ bỏ anh.” Bạch Nguyệt thổ lộ.



“Anh biết, anh từng đến Mỹ thăm em vài lần, thấy em nhìn người mặc quân phục mà ngây ngốc một hồi, lúc đó anh cũng tự mình nghĩ rằng, có khi nào em đang nhớ anh?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.



Bạch Nguyệt khóc càng lợi hại hơn.



Đúng là cô đang nhớ anh, chỉ là dùng vẻ lạnh nhạt che đậy trái tim mình, dùng xa cách thay cho điên cuồng.



“Sau này chúng ta sẽ tốt thôi.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.



Cố Lăng Kiệt hôn lên trán cô: “Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp thôi.”



Bạch Nguyệt rũ mắt, tự mình hạ quyết tâm.



Cô và Cố Lăng Kiệt đều thích trẻ con, có con rồi, mới là gia đình hoàn chỉnh.



Cố Lăng Kiệt năm nay 33 tuổi rồi, cô cũng đã 28, là tuổi thích hợp có con rồi.



Cô nên ngừng dùng thuốc, vì hạnh phúc của bọn họ mà cố gắng...