Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 24 : Có phải anh thích tôi

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Hoang dại, ngang ngược, tàn phá, mang theo cả hormone nam tính mạnh mẽ, tất cả ào đến bao phủ tâm trí cô.



Nếu như là trước kia, cô cảm thấy chuyện Cố Lăng Kiệt có gì đó với mình là do bản thân cô nghĩ nhiều tưởng tượng ra, nhưng bây giờ thì sao?



Anh đối với cô… đúng là có ý đó.



Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đẩy vai Cố Lăng Kiệt ra. Dưỡng khí sắp cạn kiệt, đầu cô ong lên, càng lúc càng nóng.



Rất lâu sau đó, anh mới buông cô ra. Trong con mắt đen thẫm của anh phản chiếu bóng dáng cô.



Bạch Nguyệt thuận tay giáng cho anh một cái tát.



Anh xuất thân từ nghề lính, không ai có thể theo kịp tốc độ của anh, ngay lập tức anh túm được cổ tay cô.



Bạch Nguyệt giận dữ, giọng điệu rất nặng nề, “Có phải anh cảm thấy tôi là một đứa con gái dễ dãi? Thế nên mới có thể để bất kỳ tên đàn ông nào hôn mình, lại còn không cảm thấy xấu hổ?”



“Tôi không phải một gã tùy tiện.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.



Bạch Nguyệt giật mình, không hiểu rốt cuộc ý của Cố Lăng Kiệt là như thế nào. Cô chỉ cảm thấy câu nói này quá mờ ám, còn chứa đựng cả sự chiếm hữu mãnh liệt.



“Anh say rồi, tôi là phụ nữ đã có chồng.” Giọng Bạch Nguyệt run run, muốn vạch rõ giới hạn ra với anh ngay lập tức.



Ánh mắt của Cố Lăng Kiệt trở nên sâu thẳm, anh thả tay cô ra rồi nhắm mắt lại, ngửa người dựa vào ghế, trông có vẻ chán nản, “Lái xe đi.”



Lái xe à, anh như thế thì cô làm sao dám đi.



“Tôi không lái nữa.” Bạch Nguyệt sợ phải tiếp xúc với anh, cô đẩy cửa xe ra.



“Trước khi tôi thay đổi ý định thì tốt nhất là cô nên nghe lời, tôi không dám bảo đảm kết quả của việc chống đối tôi sẽ là gì đâu.” Cố Lăng Kiệt nhìn cô.



Đôi mắt đen thẫm, hàng lông mày sắc bén, biểu cảm lạnh tanh đã thể hiện sự kiên quyết và đè nén của anh. Anh không nói đùa với cô.




Anh cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào. Cô cũng ăn cơm, không động đến chỗ tôm anh bóc.



Cố Lăng Kiệt liếc cô một cái, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Cô có ăn hay không?”



“Tôi…” Bạch Nguyệt ngập ngừng, tìm đại một lý do nào đó, “Tôi thích tự bóc tự ăn.”



Anh gắp một con tôm cho vào miệng.



Bạch Nguyệt hơi kinh ngạc, chẳng phải anh dị ứng tôm sao?



Bỗng anh giữ lấy gáy cô, đẩy con tôm trong miệng mình vào miệng cô.



Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch. Cô ngậm con tôm trong miệng, không biết nên nuốt hay là nhè ra nữa. Cố Lăng Kiệt thả cô ra, liếc gương mặt đỏ hồng của cô, “Muốn tôi đút cho cô ăn như thế này thì cứ việc từ chối.”



Bạch Nguyệt bứt rứt ngồi xuống, mà người ra lệnh cho cô là anh thì lại im lặng ăn cơm.



Cô chỉ có thể nuốt con tôm xuống bụng rồi nhìn về phía anh. Anh cũng nhìn lại, cô vội vàng gắp một con tôm cho vào miệng. Cố Lăng Kiệt nhếch môi như thể đang cười.



“Tôi đáng sợ đến thế à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.



“Ha ha.” Bạch Nguyệt cười khan, anh nói xem?



“Ăn chậm thôi, tôi lại bóc tiếp, để cho cô tất đấy.” Giọng Cố Lăng Kiệt dịu đàng hơn đôi chút.



Bạch Nguyệt: “…”



“Có phải… anh… anh thích tôi không?” Bạch Nguyệt không thích chơi trò mập mờ, cô hỏi thẳng.



Cố Lăng Kiệt nhìn cô, đôi mắt đen thẫm lại như màu mực.