Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 26 : Cút đi đồ Cặn bã

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Cô cảm thấy cái tên Cố Lăng Kiệt này đúng là được đằng chân lân đằng đầu.



Cô chỉ khách sáo thế thôi.



“Không phải vì giúp các anh nên tôi mới gặp nguy hiểm sao?” Bạch Nguyệt khẽ hỏi.



“Ha.” Cố Lăng Kiệt cười khẽ, giọng anh dịu dàng hơn nhiều: “Tôi không ép em, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



Bạch Nguyệt tự dưng có cảm giác kỳ quái, cảm giác anh trong điện thoại giống như một chàng trai ấm áp, khác hoàn toàn với lúc gặp mặt.



“Anh cũng nghỉ đi, tôi cúp máy đây.” Bạch Nguyệt nói rồi cúp luôn.



Trung tá Thượng liếc cô một cái, không nói gì.



Cậu ta đưa Bạch Nguyệt về bệnh viện, lúc lái xe về quân khu thì nhận được điện thoại của sếp.



“Cô ấy về nhà chưa?” Cố Lăng Kiệt hỏi.



“Chưa ạ, cô ấy bảo đưa cô ấy về bệnh viện.” Trung tá Thượng thành thật trả lời.



“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Lăng Kiệt cúp máy.



Cô về bệnh viện dù sao cũng tốt hơn là về nhà.



Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lưu San vội vàng chạy đến phòng làm việc của Bạch Nguyệt.



“Bạch Nguyệt, con khốn đó kiện cậu rồi, bệnh viện phải xử lý cậu, nghe nói nó đang muốn cậu bị đuổi việc.” Lưu San lo lắng nói.



“Con khốn cậu nói là người hôm nọ đưa vào khoa sản ấy à?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.



“Đúng thế, sao cậu không rạch vài nhát lên mặt nó ý.”




Xe của Tô Khánh Nam đang đỗ dưới nhà, hắn ta đang nhắn tin, nhếch mép cười. Bạch Nguyệt vô cùng quen thuộc với nụ cười đó. Chắc chắn hắn ta lại có một con mồi sắp sập bẫy.



Bạch Nguyệt mở cửa xe ra quăng đống đồ vào trong.



“Tô Khánh Nam, nếu như anh cảm thấy tôi làm mất mặt anh thì đừng có lôi tôi đi.” Bạch Nguyệt sập cửa xe lại cái rầm.



Tô Khánh Nam nheo mắt, “Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi đó à.”



Trong mắt Tô Khánh Nam hiện lên sát khí. Hắn ta xuống xe, lôi cô xềnh xệch, ấn cô vào trong xe.



Hắn ta ngồi cạnh cô, lạnh lùng nhìn về phía trước, ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi, đến sân bay.”



“Tôi không muốn đến sân bay, rốt cuộc là anh đang chơi cái trò gì thế?” Bạch Nguyệt đề phòng.



Tô Khánh Nam túm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thằng vào mặt hắn.



“Tốt nhất giờ cô ngoan ngoãn cho tôi, bằng không tôi mà không vui sẽ làm thịt cô đấy.” Tô Khánh Nam lạnh lùng cảnh cáo.



Bạch Nguyệt nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt hắn, Tô Khánh Nam là một con thú hoang, cô tin hắn làm được loại chuyện đó. Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, Tô Khánh Nam nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe theo liền thả ra. Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thật sự không hiểu nổi Tô Khánh Nam. Thực ra cô biết Tô Khánh Nam không yêu cô, nhưng tại sao hắn không chịu ly hôn?



Hắn là người chưa bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn, chẳng lẽ hắn còn có âm mưu nào khác?



Điện thoại của Tô Khánh Nam réo vang.



“Anh Tô, thống đốc Hình không đến đón máy bay mà phái vợ anh ta là bà Hình đến thay.” Đầu dây bên kia điện thoại đang báo cáo với Tô Khánh Nam.



“Ừ, đã sắp xếp xong hết toàn bộ chưa?” Tô Khánh Nam nhếch mép hỏi.



Ánh mắt hắn nham hiểm, tràn đầy tự tin rồi lóe lên vẻ ma mị.