Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 36 : Chúng ta ở bên nhau

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Điện thoại Hình Cẩm Nhi vang lên.



Là anh Sâm gọi đến, cô ta đi ra phía sau phòng mình mới nghe, cô ta õng ẹo kêu lên: “Anh Sâm.”



“Hình Cẩm Nhi, rốt cuộc lai lịch của Cố Lăng Kiệt kia là gì?” Anh Sâm chất vấn.



“Sao vậy?” Hình Cẩm Nhi nhíu mày, cô ta cáu kỉnh nhưng giọng nói vẫn mềm mại như trước.



“Mẹ nó, hắn đi thăm dò xuất xứ của cái xe kia, đã tra ra Tiểu Hắc rồi, Tiểu Hắc là người của tao, hắn sắp tra được ông mày rồi.”



“Anh đừng hoảng, không sao đâu, nếu không thì thế này đi, anh giúp tôi làm tiếp một chuyện nữa rồi tôi sắp xếp người đưa Tiểu Hắc ra nước ngoài trốn. Không có Tiểu Hắc thì bọn hắn đương nhiên không tra ra được anh nữa.” Hình Cẩm Nhi nham hiểm nói.



“Còn có chuyện gì?” Anh Sâm cáu kỉnh.



Trong mắt Hình Cẩm Nhi lóe lên tia hung ác, “Đâm chết Bạch Nguyệt.”



Bạch Nguyệt chết rồi thì cái chức bà chủ nhà họ Tô này chỉ có thể là của cô ta thôi.



“Không ngờ bình thường cô yếu đuối mảnh mai là thế mà ra tay ác thật.” Anh Sâm cười khẩy nói.



“Tôi nào có? Chỉ là tôi không muốn bọn họ tra ra anh thôi mà.” Hình Cẩm Nhi nhẹ nhàng nói.



“Được, có thể, nhưng tối nay Tiểu Hắc nhất định phải đi được.”



“Anh yên tâm đi, Tiểu Hắc sẽ đi được, cái hồ sơ bất động sản của anh cũng sẽ được phê duyệt.” Hình Cẩm Nhi hứa hẹn.



*



Cố Lăng Kiệt vô cùng ấm ức, anh còn chưa ăn sáng đã quay về phòng thay đồ đi họp. Anh nhìn thấy một tấm thẻ công tác trên đất, bèn nhặt nó lên.



Là thẻ công tác của Bạch Nguyệt. Trên tấm ảnh là khuôn mặt trang nhã của cô, nụ cười điềm tĩnh, nhưng giữa trán lại có một nỗi ưu sầu không thể diễn tả bằng lời.




“Chưa ăn, em muốn đút cho tôi à?” Hai mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc nhìn cô.



Mặt Bạch Nguyệt lại đỏ thêm, bỏ qua đề tài này của anh: “Tôi đi mua chút đồ ăn sáng đây.”



Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt anh lại sâu thêm vài phần. Có vẻ như trong cái rủi lại có cái may rồi.



Bạch Nguyệt vào căng tin mua đồ ăn sáng, cô không biết mình để thẻ công tác ở đâu mất rồi. May mà có một cô y tá cô quen cũng đang mua đồ nên cô mượn thẻ của cô ấy.



Cô quay về phòng của Cố Lăng Kiệt. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông anh thanh lịch tao nhã như một vương tử cao quý.



Cô nhẹ nhàng đi vào. Cố Lăng Kiệt mở mắt ra nhìn cô, “Tôi chưa ngủ, tôi đói rồi.”



“Vâng.” Cô đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, sau đó nhìn thấy cuốn sách anh đọc vẫn là cuốn sách tiếng Nga kia, “Trung tá Thượng mang đến đây nhanh vậy sao?”



“Lúc trước tôi vẫn để nó trên xe, tôi bảo cậu ấy cầm lên trước, bây giờ cậu ấy quay về lấy quần áo cho tôi.” Cố Lăng Kiệt rất nhẫn nại giải thích.



Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng, cô ngồi xổm trước giường, nâng giường cao lên, sau đó hạ bàn ăn xuống.



Cô rút gối đầu của anh ra để anh dựa vào thoải mái một chút.



Do hơi gần nên bộ ngực mềm mại của cô vô tình đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh. Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn cô sáng quắc.



Nếu ngày hôm qua anh mạnh mẽ muốn cô thì bây giờ liệu quan hệ giữa bọn họ có khác biệt hay không. Anh còn nhớ rất rõ cảm giác khi hôn cô, cảm giác ấy như thể anh bị mắc kẹt trong sự dịu dàng mà không hề muốn thoát ra.



“Bạch Nguyệt, ngoại tình với tôi đi.” Cố Lăng Kiệt ám muội nói.



Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, cô nhìn vào đôi mắt đen thẳm của anh. Ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt ấy hình như có một đốm lửa đang cháy bùng. Cô co người lại, không ngừng suy nghĩ, cô muốn mình tỉnh táo trước đã.



Nhưng Cố Lăng Kiệt không cho cô lùi bước, cánh tay không bó thạch cao của anh đặt lên cổ cô. Bàn tay ấm nóng chạm vào làn da cô, ép cô ngẩng đầu. Anh cúi người, hôn xuống đôi môi mềm mại đang khẽ run rẩy của cô.