Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 38 : Người tôi thích là em

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Bạch Nguyệt sợ hãi. Từ cưỡng ép này là ác mộng của đời cô.



Cô nhớ lại buổi tối hôm ấy, người đàn ông kia, không ngừng đâm vào, dày vò cô một lần lại một lần.



Hạnh phúc của cô, tình yêu của cô kết thúc theo cơn ác mộng này.



Bạch Nguyệt sợ run lẩy bẩy, “Vậy tôi sẽ hận anh.”



Cố Lăng Kiệt nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt cô. Tim anh như bị một bàn tay túm chặt, đau đớn không thở nổi. Không ngờ cô lại sợ anh đến vậy. Hình như anh có cưỡng cầu cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.



Anh chán nản quay người đi, kéo ngăn kéo ra, cầm thẻ công tác của cô lên rồi đặt lên tủ đầu giường, trầm giọng nói: “Em đi đi, sau không cần đến nữa, tôi là một con sói, lần sau tôi không bảo đảm sẽ buông tha cho em giống hôm qua đâu.”



Trong lòng Bạch Nguyệt rất chua xót. Tại sao quan hệ của cô với Cố Lăng Kiệt càng ngày càng tệ như vậy? Đầu óc cô trống rỗng, cô đặt thức ăn lên tủ đầu giường, cầm thẻ công tác của mình lên sau đó đeo lên cổ.



“Mang đồ ăn của em đi đi, tôi không ăn.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.



“Tôi mua cơm này từ căng tin, không phải cơm tôi tự làm, nếu anh muốn đi mua cơm ở căng tin thì cũng như này thôi.” Bạch Nguyệt đỏ mắt giải thích.



“Tôi không ăn đồ em mang đến. Cầm đi đi, hay là em muốn tôi tự tay quăng đi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói ra.



Bạch Nguyệt hết cách, đi lên thu hộp cơm lại, xa cách nói: “Anh chú ý nghỉ ngơi.”



Cô quay người đi. Cố Lăng Kiệt cười nhạo một tiếng, mắt vằn đỏ như máu. Cô thật sự đi không chút lưu luyến nào. Anh nắm chặt tay.



Bạch Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Tô Tiểu Linh sắp đi đến, cô vô thức chột dạ đóng cửa lại.



“Cái đó, Tô Tiểu Linh đến rồi, tôi trốn trước đã.” Bạch Nguyệt nói rồi đi vào nhà vệ sinh.



Đi vào xong, cô bèn cảm thấy ảo não. Tại sao cô phải trốn cơ chứ, cô đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu.




Bạch Nguyệt mở cửa, trung tá Thượng và một người phụ nữ đang đứng bên ngoài. Cô sầu não, không ra ngoài được, lại phải quay lại nhà vệ sinh.



Cố Lăng Kiệt nhíu mày, khó hiểu nhìn bóng lưng của Bạch Nguyệt.



“Lăng Kiệt.” Tô Tiểu Linh nũng nịu gọi.



“Nếu là vậy thì tôi thích mấy cô miệng nhỏ một chút. Miệng của cô không hợp.” Anh lạnh lùng thốt, rồi đi vào nhà vệ sinh.



Bà nội cùng trung tá Thượng đi vào, hai người thấy Tô Tiểu Linh đã lột sạch quần áo thì nói, “Ô, thật ngại quá, hai người cứ tiếp tục.”



Bà nội kéo trung tá Thượng ra ngoài.



Tô Tiểu Linh cũng xấu hổ, mặc lại quần áo đã cởi lên.



Cố Lăng Kiệt vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa, chốt khóa lại.



“Tại sao không đi ra?” Anh đè thấp giọng hỏi.



“Có người đi đến, tôi không ra được.” Bạch Nguyệt giải thích.



“Bạch Nguyệt, cô đang chột dạ cái gì?” Cố Lăng Kiệt chất vấn, chăm chú nhìn cô như đang chụp X quang, làm cô không trốn vào đâu được.



“Tôi không chột dạ.” Bạch Nguyệt cúi đầu. Câu chất vấn của anh làm cô khó thở.



“Thế à?” Trong mắt Cố Lăng Kiệt xuất hiện sự điên cuồng dữ tợn.



Anh ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình, hôn lên môi cô. Bạch Nguyệt ngả người ra sau dựa vào vách tường. Anh hôn từ khóe miệng cô, đến hõm cổ ngọt ngào của cô, bàn tay anh vén váy cô lên...