Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 47 : Ngủ cùng với anh ta

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Tô Khánh Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, trong lòng thắt lại, không khỏi khó chịu.



Hắn không yêu Bạch Nguyệt, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với cô, hắn đã có mục đích khác.



Hắn muốn tiếp cận Hình Bắc Xuyên.



Nhưng hắn không ngờ rằng, Hình Bắc Xuyên lại không muốn nhận đứa con gái là cô.



Hắn vô cùng hối hận, không muốn cưới cô nên đã dàn dựng vụ bắt cóc.



Khi cô thoát được ra ngoài khỏi vụ bắt cóc lại bị người ta hãm hiếp, hắn vô cùng nổi giận.



Cô cứ đòi lấy hắn cho bằng được.



Hắn muốn giày vò cô nên mới đồng ý cưới cô.



Nhưng khi cô muốn ly hôn, thì hắn lại hiểu được cảm giác trong lòng mình, hắn không hề muốn vậy.



Hắn không biết vì cái gì, cảm xúc hơi rối loạn: “Ly thân trước đi, ly thân một tháng, nếu như tôi thấy tôi không cần cô, thì sẽ ly hôn với cô, trong vòng một tháng cô đừng làm gì có lỗi với tôi.”



Bạch Nguyệt vui tới phát khóc, hình như đã thấy được tia nắng của hi vọng.



Cô cầm túi sách, gần như là chạy chốn, rời khỏi nơi ở của hắn.



Hình Cẩm Nhi cười vô cùng đắc ý.



Coi như là Bạch Nguyệt thức thời.



“Khánh Nam!” Đôi tay của Hình Cầm Nhi không hề thành thật mà sờ soạng đùi Tô Khánh Nam: “Chị đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi nào.”



Tô Khánh Nam cảm thấy không còn chút hứng thú nào cả: “Cẩm Nhi, em hãy về trước đi đã.”



“Vậy được, em sẽ đi về, nếu như không phải em hiểu anh, em cũng sẽ nghi ngờ là anh đã yêu Bạch Nguyệt rồi đó.” Hình Cẩm Nhi cố ý bỏ lại một câu nói.



Trong đôi mắt của Tô Khánh Nam khẽ sắc sảo, đặt cô ta lên bàn: “Em lại nói lung tung rồi, anh sẽ làm em chết luôn. Anh sao có thể yêu cô ta được.”



Hình Cẩm Nhi ôm lấy Tô Khánh Nam, yêu kiều nở nụ cười: “Được, cầu còn không được.”



Tô Khánh Nam đánh thẳng một mạch, không hề có màn dạo đầu.
“Anh vẫn khỏe chứ?”



Hai người đồng thanh nói.



Bạch Nguyệt cười.



Dù cho anh không khỏe thì cô cũng có thể làm gì chứ, không có liên quan gì là tốt nhất.



“Tầng bốn có rất nhiều đồ ăn, anh muốn ăn gì?” Bạch Nguyệt hỏi.



“Gì cũng được.” Cố Lăng Kiệt khẽ nói, đưa cô một tuýp thuốc: “Đây là thuốc bạn anh làm, bôi vào vết sẹo sẽ không để lại sẹo.”



Đôi mắt Bạch Nguyệt trầm xuống, phủ kín một lớp sương mù, không hề từ chối, nhận tuýp thuốc của anh.



Một lát sau, họ lên tầng bốn, Bạch Nguyệt đi tới một nhà hàng kiểu Tây cao cấp.



Cố Lăng Kiệt ngồi đối diện với Bạch Nguyệt: “Nếu em không yên tâm về tình hình bệnh của mẹ em, anh có thể cử nhân viên y tế đi cùng.”



“Thủ trưởng.” Bạch Nguyệt gọi.



Anh tốt thì cô cũng không thể tiếp nhận được.



Cô gọi như thế khiến ánh mắt của anh trở nên ảm đạm.



“Đáng nhẽ muốn làm bạn với anh, dù sao anh cũng có thân phận cao quý, nịnh nọt cũng không với tới, sau đó tôi nghĩ, tôi làm gì có tư cách để làm bạn với anh kia chứ?”



Sắc mặt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, nheo mắt lại: “Em có ý gì vậy?”



Bạch Nguyệt cúi đầu.



Những lời nói tàn nhẫn, nói lúc nào cũng rất tàn nhẫn.



Không phải sao?



“Tôi muốn sống yên ổn, một cuộc sống hoàn toàn bình thường.”



“Sao anh lại khiến em sống không yên ổn, không bình thường chứ, Bạch Nguyệt, em đã yêu anh sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, cằm ngẩng lên, lồng ngực phập phồng.