Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 50 : Là cố lăng kiệt sao

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Cô gái số 05 hát xong lại có cô gái khác lên hát.



“Cậu có muốn hát không?” Bạch Nguyệt hỏi Lưu San.



“Để xem tình hình thế nào đã?” Lưu San nói với giọng đầy lý trí, cắn hạt dưa nghe hát.



“Cô này tư chất hơi kém, còn chưa phát triển hết, ai vậy chứ?” Người đàn ông mang số 10 ở trước mặt Lưu San hỏi người đàn ông ở bên cạnh.



“Không biết, họ có thể dẫn thêm người tới, có một số người tôi cũng không biết, chưa từng gặp.” Thẩm Diên Dũng cũng miễn cưỡng nói, nhìn về phía Lưu San, nhếch mép lên.



Lưu San liếc nhìn Thẩm Diên Dũng.



Cười cái gì mà cười!



Sao cô ấy lại cảm thấy giọng nói của người này rất quen.



“Sao lại không có ai có dáng người đẹp nhỉ? Như thế mà cũng dám tới, đúng là sỉ nhục con mắt của tôi.” Số 10 nói với giọng khinh bỉ.



Lưu San cảm thấy không ra gì.



“Nguyệt à, chúng ta ra ngoài bãi biển chơi đi.” Lưu San kéo Bạch Nguyệt đi.



Cô ấy đi nhanh quá nên không chú ý tới đầu bếp đang bưng đồ ăn tới, suýt nữa đâm sầm vào Bạch Nguyệt.



Người đàn ông đeo mặt nạ sói nhanh tay đón lấy, kéo tay của Bạch Nguyệt lại.



Lưu San còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi quay đầu lại thì thấy Bạch Nguyệt đã ở trong lồng ngực của người đàn ông đeo mặt nạ sói.



“Đi phải nhìn đường chứ, cứ đi lung tung như vậy sao, thật là thô lỗ.” Người đàn ông đeo mặt nạ sói khẽ nói.



Giọng điệu của anh vô cùng cứng rắn, bá đạo, sắc bén và lạnh lùng.



Giọng nói ấy vô cùng giống… Cố Lăng Kiệt.



Tình trạng của Bạch Nguyệt đã cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh.



Tim đập thình thịch, đập rất nhanh.



Có lẽ là cô bị điên rồi, chỉ nghe thấy giọng nói giống Cố Lăng Kiệt thì tim lại đập nhanh tới vậy.



Làm sao Cố Lăng Kiệt lại có thể tham gia những cuộc xem mắt như thế này được cơ chứ.



“Nguyệt à, cậu không sao chứ.” Lưu San kéo Bạch Nguyệt ra.



Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không sao.”



Lưu San nhìn thoáng qua người đàn ông đeo mặt nạ soi: “Bạn tôi là người phụ nữ của Cố Lăng Kiệt, anh đừng có ý định gì với cô ấy cả.”




Bạch Nguyệt: “…”



“Cái con nhóc này, cậu nói bậy bạ gì vậy?” Bạch Nguyệt đuổi theo Lưu San.



Lưu San đóng cửa lại, gài câu chổi lau nhà vào cánh cửa.



Bạch Nguyệt kéo cửa ra, nhưng không thể mở ra được.



Cố có cảm giác như bị bạn bè bán đứng vậy.



“Nàng San à, nàng San ơi, cậu mở cửa đi, mở cửa ra nào.” Bạch Nguyệt gõ cửa.



Lưu San không hề để ý tới cô.



Bạch Nguyệt hết sức cạn lời, xoay người nhìn người đàn ông đang đeo mặt nạ sói.



Ngược lại người đàn ông đeo mặt nạ sói vô cùng bình tĩnh, nhìn cô một cách sâu sắc, không hề có hành động gì hết.



“Chuyện đó, bạn tôi đã bày ra một trò đùa ác ý, anh đừng để bụng.” Bạch Nguyệt xin lỗi.



Cố Lăng Kiệt đứng lên, đi về phía cô.



Bạch Nguyệt lùi lại theo bản năng, lưng chạm phải cánh cửa lạnh lẽo.



Cố Lăng Kiệt giơ tay, chống tay ngay cạnh đầu cô: “Anh không tin, em lại không đoán được ra anh là ai?”



Trái tim của Bạch Nguyệt đập thình thịch, tay cô run rẩy, giơ tới gần mặt nạ của Cố Lăng Kiệt, kéo nó ra.



Đúng là… Cố Lăng Kiệt.



“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt hỏi một cách đầy kinh ngạc.



“Em cảm thấy sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô.



Trong ánh mắt sâu xa ấy phản chiếu dáng vẻ của cô.



Bạch Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, càng ngày càng cảm thấy hành vi của Lưu San vô cùng khác thường: “Là Lưu San đã gọi anh tới sao?”



Cố Lăng Kiệt nâng cằm cô lên.



Hơi thở của anh phả vào mặt cô.



Trái tim của Bạch Nguyệt nhảy dựng lên, nhưng muốn bay ra khỏi cổ họng vậy.



Cố Lăng Kiệt bây giờ nhìn vô cùng nguy hiểm.