Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 52 : Em đã là người phụ nữ của anh rồi

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Tô Khánh Nam bước tới, giật lại điện thoại của Lưu San, khuôn mặt hằm hằm sát khí nhìn Lưu San: “Cẩm Nhi, mặc quần áo rồi chúng ta đi.”



“Dựa vào đâu chứ?” Hình Cẩm Nhi không can tâm.



“Bảo em mặc thì em cứ mặc đi.” Tô Khánh Nam trầm giọng, nhìn ánh mắt có chút hung ác của Lưu San, cong miệng nói.



Lưu San bỗng cảm thấy rùng mình.



Cô tự vỗ ngực mình.



Cô ấy đúng là đồ ngốc.



Lẽ ra phải quay lén mới phải.



Nhưng,Bạch Nguyệt và Thủ Trưởng đã đi đâu mất rồi?



Tô Khánh Nam nhặt bộ quần áo lên.



Bạch Nguyệt sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, sợ khi Tô Khánh Nam nhặt quần áo lên sẽ nhìn thấy cô.



Cũng may, hắn không nhìn mà đi thẳng ra ngoài cửa.



“Trả điện thoại lại cho tôi.” Lưu San tức giận hét lên.



Tô Khánh Nam xác định cô ấy không chụp được gì mới trả lại điện thoại cho Lưu San.



Lưu San gọi điện cho Bạch Nguyệt.



Điện thoại của Bạch Nguyệt đổ chuông.



Lưu San thấy điện thoại của Bạch Nguyệt trên bàn uống trà nhưng trong phòng lại không có ai.



Cô tắt máy, đóng cửa, đi ra ngoài, nghĩ ra rồi, cô có thể gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.



Lưu San lại bấm số gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.



Điện thoại của Cố Lăng Kiệt đổ chuông.



Nếu trong lúc này Lưu San đi vào...



Như vậy Bạch Nguyệt không phải đã bứt dây động rừng sao.



Cô chồm dậy, chạy vào nhà vệ sinh.



Cố Lăng Kiệt bắt máy.



“Thủ trưởng Cố, anh có thấy Bạch Nguyệt đâu không?” Lưu San quan tâm hỏi.



“Có.” Cố Lăng Kiệt trả lời.



“Cậu ấy đang ở đâu? Tôi không nhìn thấy cậu ấy trong phòng.” Lưu San sốt ruột hỏi.



“Tôi và cô ấy đang ở cạnh nhau, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi trước.”Cố Lăng Kiệt trầm giọng trả lời.
Cố Lăng Kiệt nhặt lên chiếc mặt nạ trên bàn trà, đeo vào cho cô: “Anh nói với cô ấy là em đang giúp anh rồi.”



“Hả?” Tư duy của Cố Lăng Kiệt xoay xở quá nhanh nên nhất thời cô không phản ứng kịp.



“Trước đây khi diễn tập chó nghiệp vụ đã xảy ra chuyện, đôi chân của đồng chí 108 đã bị bom nổ, hôm nay anh phải đến nhà đồng chí đấy thăm hỏi, vợ của đồng chí đó mới mang thai, anh cần một bác sĩ nữ khoa sản, em giúp anh nhé.” Cố Lăng Kiệt nói rồi đeo mặt nạ cho cô.



Điều anh nói giống như thật vậy.



Trước đây cô nợ anh rất nhiều, bây giờ anh cần giúp đỡ cô không thể từ chối.



Bạch Nguyệt đi theo sau Cố Lăng Kiệt, rồi lên xe của anh.



Anh lái xe rời đi.



Cô rỡ xuống mặt nạ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.



Biển vẫn cứ bình lặng như vậy, đối mặt với biển lớn, dường như bản thân rất nhỏ bé, huống chi là phiền não.



Điều may mắn là, cô sẽ nhanh chóng kết thúc với Tô Khánh Nam.



“Vừa nãy, dễ chịu không?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô, khuôn mặt ửng đỏ khác thường.



Bạch Nguyệt: “...”



Cô nắm chặt dây an toàn.



Nói không thoải mái thì rõ ràng là nói dối, cũng đã như vậy rồi sao có thể không thoải mái được chứ.



Nhưng nếu nói có lại giống như một lời mời gọi dụ dỗ vậy.



“Cái đó... chuyện diễn tập xảy ra chuyện, anh có bị phê bình không?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề hỏi anh.



“Chuyện này anh đã làm lắng xuống trước rồi, trong vòng 1 tuần nhất định phải tìm ra người đứng sau chuyện này.” Cố Lăng Kiệt trả lời.



“Vâng” Bạch Nguyệt trả lời, thở phào một tiếng.



Cố Lăng Kiệt nhìn cô, nắm chặt tay cô, nắm gọn trong lòng bàn tay mình: “Bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, sau nay gặp Tôn Khánh Nam thì biết phải làm gì rồi chứ?”



Cô đã trở thành người phụ nữ của anh từ lúc nào?



Bạch Nguyệt rụt tay về, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa ly hôn mà.”



“Mối quan hệ của em và Tôn Khánh Nam chỉ là trên danh nghĩa, đợi sau khi anh tìm được người đứng sau chuyện kia sẽ giúp em ly hôn, thời gian một tháng là rất dài.” Cố Lăng Kiệt trả lời.



Bạch Nguyệt vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ bắt đầu một mối tình mới.



Cô muốn có một chút thời gian để điều chỉnh là trạng thái của bản thân.



“Tạm thời em chỉ muốn tập trung làm tốt công việc của mình.” Bạch Nguyệt nói ra suy nghĩ của bản thân.



Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên sự không vui: “Người cũng đã là của anh rồi, bây giờ nói muốn tập trung làm tốt công việc phải chăng đã quá muộn?”