Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 56 : Bạch nguyệt, anh sẽ chịu trách nhiệm với em

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Bạch Nguyệt không hiểu câu nói này của Cố Lăng Kiệt là có ý gì, nên không dám tùy tiện trả lời.



Cố Lăng Kiệt nở nụ cười, chạm nhẹ mũi cô: “Ngốc à, đi thôi, xuống xe rồi.”



Bạch Nguyệt nhìn anh mở cửa xe đi xuống.



Cô cũng không dám hỏi, từ trên xe bước xuống, ấn khóa tự động, khóa cửa xe lại, rồi đưa chìa khóa trả lại cho Cố Lăng Kiệt.



“Chìa khóa cứ để ở chỗ em đi. Em cứ lấy xe mà đi, dẫu sao em cũng không có xe.” Cố Lăng Kiệt nói rồi đi về phía trước.



Bạch Nguyệt cảm thấy, câu nói này của anh như có ý muốn tặng cô xe vậy.



“Anh bây giờ không tiện lái xe, ngày mai em sẽ trả anh chìa khóa sau.” Bạch Nguyệt cố ý nhắc lại.



Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô hỏi: “Em hiểu ý của anh. Hay là em càng hi vọng hơn mỗi ngày anh đưa em đi làm?”



Trái tim Bạch Nguyệt run rất mạnh, cúi thấp đầu: “Quà lớn quá, em không thể nhận.”



“Dùng cơ thể để trả đi.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, lạnh lùng nhìn về phía trước, bước chân càng nhanh hơn.



Bạch Nguyệt cảm thấy, anh muốn cô nên mới không dám tiếp nhận.



Nhưng anh lại cứ vạch rõ chuyện này khiến cô không thể đáp trả được.



Truyện được cập nhập mỗi ngày trên



Cố Lăng Kiệt đi đến trước cửa phòng cô, dừng lại.



Bạch Nguyệt mở cửa với tâm trạng rối bời.



Cố Lăng Kiệt đi vào, khuôn mặt cũng rất bá đạo.



Bạch Nguyệt đi đun nước, rồi mở ti vi.



Cố Lăng Kiệt không hề xem ti vi, mà đang lướt điện thoại.



Cô đứng thẳng, mở nắp hộp mì.



Bỗng nhiên cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang lại gần cô, lưng cứng nhắc, không dám thở mạnh.



“Tại sao không nhận đồ của anh, sao lại trả lại những món đồ anh tặng em trước đây, hử?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.



Cùng anh đứng trong một không gian đều cảm thấy không khí rất loãng, chứ đừng nói đến anh đứng sau lưng cô.



“Em không thích tùy tiện nhận đồ của người khác.” Bạch Nguyệt giải thích.



Anh quay mặt anh, để cô đối mặt với anh.




Trước mặt là một vùng tối đen.



“Cố Lăng Kiệt, anh làm gì vậy, em không nhìn thấy được gì cả.” Bạch Nguyệt sợ hãi hỏi.



“Lẽ nào em muốn nhìn thấy? Vậy anh bật đèn.” Cố Lăng Kiệt trả lời.



Bạch Nguyệt có chút ý thức được anh muốn làm gì, vội vàng nói: “Em không muốn nhìn thấy.”



“Ừm, nghe này, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn nói.



Bạch Nguyệt nhìn anh trong đêm tối, bóng dáng rất mơ hồ, duy nhất chỉ có đôi mắt anh lại vô cùng sáng, giống như viên ngọc quý phát sáng trong bóng đêm vậy.



Có bóng đêm ngăn cản che lấp nên cô cũng không kháng cự, mất tự nhiên như trước nữa, khuôn mặt lại đỏ lên vài phần.



Anh đang hôn cô, hôn từ hai má đến môi, men theo môi hôn xuống cổ, hơi nóng phủ khắp làn da cô.



Khe giữa hai chân bỗng nóng lên.



Bạch Nguyệt biết đó là phản ứng gì.



Mặc dù chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng cô vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt, rất không hay.



Cô thật sự không hiểu, Tô Khánh Nam mạnh khỏe đến mức nào, có thể quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy, anh không hề nghĩ đến thân phận bản thân đã kết hôn rồi sao?



Cho dù hắn coi bản thân vẫn đang độc thân, vậy hắn cũng không cảm thấy áy náy với cô sao?



Cho dù hắn không áy náy với cô, vậy thì đối với Hình Cẩm Nhi thì sao chứ?



Cô sẽ không như vậy, trong lòng yêu một người, cô tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với người đàn ông khác.



“Cố Lăng Kiệt, xong chưa?”Bạch Nguyệt thúc giục.



Cố Lăng Kiệt không trả lời cô, một lần nữa hôn lên môi cô.



Trái tim cô đập nhanh hơn.



Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô cũng có thể đoán được, cái đó của anh, nhất định rất mạnh mẽ.



Mạnh mẽ đến nỗi cô có thể cảm nhận thấy sức bật của nó.



Không biết tại sao, cô nhớ lại người đàn ông ba năm trước.



Người đàn ông đó cũng vô cùng mạnh mẽ, cường thế, hung hăng, giống như một con hổ đói vậy.



Hơi thở của Cố Lăng Kiệt ngày càng dồn dập...