Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 64 : Anh cảm thấy anh là gì của tôi

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


“Tớ giết chết bọn họ rồi tự sát, Lưu San tớ không thể để họ dắt mũi như thế được.” Lưu San tức giận nói.



“Cậu đừng kích động như vậy có được không.”



Lưu San đẩy Bạch Nguyệt ra.



Bạch Nguyệt lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi ngã xuống đất.



Lưu San lo lắng dìu lấy tay cô.



Bạch Nguyệt hất tay Lưu San ra, đôi mắt cô đỏ ửng, nói như mất không chế: “Cậu giết chết họ, bố mẹ cậu phải làm sao? Còn cả tớ nữa, cùng chết với cậu sao?”



Lưu San biết mình rất kích động, cô ấy quỳ xuống cạnh Bạch Nguyệt, nói: “Xin lỗi, Tiểu Bạch, tớ hại cậu rồi.”



Bạch Nguyệt biết rằng Lưu San có ý tốt.



Cô không thể trách cô ấy.



“San, bắt đầu từ bây giờ, cậu cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, để tớ xử lí.” Bạch Nguyệt nói trầm giọng.



“Tô Khánh Nam nói, chỉ cần tớ không ly hôn, chịu chia tay với Cố Lăng Kiệt, hắn sẽ không tung những thứ đó lên mạng.”



“Rốt cuộc Tô Khánh Nam muốn làm gì, hắn đã có Hình Cẩm Nhi rồi mà.” Lưu San không thể bình tĩnh nổi.



Bạch Nguyệt dần lấy lại lý trí: “Chắc là hắn cảm thấy đồ chơi của mình bị cướp đi, tâm lý khó chịu nên lựa chọn hành động để hả giận.”



“Vậy cậu và Cố Lăng Kiệt thì sao đây? Cậu không ly hôn thì sẽ không thể đến với Cố Lăng Kiệt được.” Lưu San rất áy náy.



Nghĩ tới Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt cảm thấy rất đắng chát: “Có một sốt thứ gọi là duyên phận, nếu không có duyên phận, thì cưỡng cầu rồi tương lai cũng sẽ mất đi thôi.”



“Bây giờ tớ đi giải thích rõ ràng với anh ấy.” Lưu San đứng lên.



Bạch Nguyệt nắm chặt cánh tay cô ấy: “Nói với anh ấy thì có tác dụng gì? Tớ không ly hôn nữa, chẳng lẽ cậu định để tớ ngoại tình với anh ấy à? Thế là hại anh ấy đó. Hứa với tớ đi, đừng nói chuyện này cho anh ấy biết.”



“Thế thì phải làm sao? Không thể để anh ấy hiểu lầm như vậy được, biết đâu anh ấy có cách thì sao?” Lưu San sốt sắng muốn khóc luôn rồi.



“Hứa với tớ đi.” Bạch Nguyệt nói kiên quyết, bàn tay đang cầm lấy cánh tay Lưu San tăng thêm sức lực.



Lưu San mím môi không lên tiếng.




“Cố Lăng Kiệt, chắc không phải anh yêu người phụ nữ đã có chồng như tôi rồi đó chứ?” Bạch Nguyệt nói chen vào.



“Cô ấy đang gặp khó khăn gì?” Cố Lăng Kiệt không để ý tới Bạch Nguyệt mà trực tiếp hỏi Lưu San.



Lưu San nhìn Bạch Nguyệt, rồi lại nhìn Cố Lăng Kiệt.



“Ba năm trước tôi từng bị người ta cưỡng hiếp, có thai.” Bạch Nguyệt nói lạnh lùng.



Cố Lăng Kiệt kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, anh đã hoàn toàn chấn động: “Em từng có thai?”



“Đúng vậy, Cố Lăng Kiệt, đừng dây dưa với loại phụ nữ như tôi nữa, hai chúng ta, một người trên trời, một người dưới đất, không hợp nhau đâu.”



“Đứa bé đâu?” Cố Lăng Kiệt hỏi tiếp.



Bạch Nguyệt hất cằm: “Sao tôi phải báo cáo chuyện riêng của mình cho anh.”



Cố Lăng Kiệt giữ chặt lấy cằm Bạch Nguyệt, ép hỏi: “Tôi hỏi, đứa bé đâu!”



Bạch Nguyệt quay mặt đi, đôi môi đã bị cô cắn đến mức chảy máu.



Lưu San đau lòng Bạch Nguyệt.



Cô ấy đành thỏa hiệp.



“Bạch Nguyệt, cậu thắng rồi, một triệu rưỡi này, tớ thua tâm phục khẩu phục. Vừa rồi tớ nói cậu có chuyện cần anh ta giúp đỡ, trông anh ta rất ngốc, tưởng rằng tối qua cậu gặp khó khăn gì thật.” Lưu San cố nở nụ cười.



Bạch Nguyệt nhìn Lưu San bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ đã nói anh ta yêu tớ rồi mà, thủ trưởng cũng chỉ thế mà thôi.”



Cố Lăng Kiệt dõi theo khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nguyệt.



Anh nhìn thấy sự khinh thường, và bỡn cợt trong mắt cô.



Trong giây phút ấy, anh ngỡ như mình chưa từng quen biết cô.



Bạch Nguyệt không dám nhìn thẳng vào sự đau xót trong mắt Cố Lăng Kiệt, cô sợ rằng mình sẽ đau lòng đến mức khó thở.



Cô cũng nở một nụ cười tươi rói: “San, cám ơn cậu, nếu không có cậu bày kế cho tớ, chồng tớ cũng không đụng vào tớ.”