Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 65 : Tớ thích anh ấy rồi

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


“Cô để Tô Khánh Nam đụng vào cô?” Đôi mắt Cố Lăng Kiệt lạnh lẽo hẳn đi, như một hồ nước đã đóng băng, chỉ toàn sự hoang vu và lạnh lẽo.



Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất đi những gợn sóng trong đôi mắt.



Lưu San căng thẳng nhìn Bạch Nguyệt.



Là đàn ông, ai cũng sẽ để ý chuyện này.



Nếu Bạch Nguyệt thừa nhận, vậy thì cô và Cố Lăng Kiệt kết thúc rồi.



Cô ấy thực sự rất hi vọng Bạch Nguyệt phủ nhận nó.



Bạch Nguyệt vọng ra một chữ từ trong yết hầu: “Ừ.”



Sự đau đớn hiện lên trong mắt Cố Lăng Kiệt, tất cả tụ vào đôi mắt sâu thẳm ấy, biến thành một nét gì đó tối tăm, khó hiểu.



“Sau khi ngủ với tôi, cô lại ngủ với Tô Khánh Nam?” Cố Lăng Kiệt hỏi lạnh lùng.



Sắc mặt anh tái mét lại, không có chút nhiệt độ nào.



“Ừm.” Bạch Nguyệt nhắm nghiền đôi mắt đã phát chát của mình lại.



“Cô có thể cút đi rồi.” Cố Lăng Kiệt tuyệt vọng nói.



Anh ra khỏi phòng làm việc của Lưu San, không có chút lưu luyến nào.



Nước mắt cô, tràn mi mà ra.



Cô không nỡ để anh đi, cô đau lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.



Rốt cuộc cô cũng dốc hết sức để xua đuổi sự ấm áp cuối cùng đi rồi.



Trái tim như muốn ngừng đập, ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.



Nhìn thấy nước mắt của Bạch Nguyệt, trái tim của Lưu San cũng quặn đau theo.



Cô ấy quen biết Bạch Nguyệt bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy Bạch Nguyệt khóc đau đớn như thế.



“Bạch Nguyệt, tớ có thể thấy được rằng anh ấy rất thích cậu, anh ấy chủ động tới tìm tớ đủ hiểu là anh ấy quan tâm cậu đến nhường nào rồi, sao cậu lại tuyệt tình như thế?” Lưu San không hiểu, cô ấy hỏi.




Động tác này của cô chọc giận hắn.



Tô Khánh Nam bước xuống xe, hắn kéo cửa sau ra, mở hộp trang sức, nắm chặt lấy tay Bạch Nguyệt để đeo chiếc vòng ngọc đó vào.



Kích cỡ của chiếc vòng quá nhỏ, căn bản không phải cỡ của cô, lúc đeo vào rất đau, mài rách da trên mu bàn tay của cô.



Sức của Tô Khánh Nam rất lớn.



Bạch Nguyệt cố tháo nó ra mà không tháo được, cô tức giận đập vào cửa xe.



Tô Khánh Nam cầm cổ tay của cô: “Cô cứ đập đi, mười lăm tỷ không thiếu một đồng, tôi muốn cô phải làm thuê cho tôi cả đời.”



Bạch Nguyệt mím chặt môi, tức giận tới mức bàn tay run lên.



Tô Khánh Nam đóng cửa cái rầm, hắn bước vào trong ghế lái.



Tốc độ xe nhanh tới 180km/h, lao vun vút trên đường cái.



Bạch Nguyệt nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.



Thấy Bạch Nguyệt không nói lời nòa, Tô Khánh Nam căn dặn: “Mẹ tôi là con nhà gia giáo, bà ấy thích kiểu con gái ngoan ngoãn, nghe lời, sau này cô sẽ phải sống chung với mẹ chồng cả đời, đừng có kiêu căng nữa thì sẽ tốt cho cô hơn.”



“Kết hôn ba năm tôi mới nhìn thấy mẹ chồng, cô con dâu như tôi đúng là đặc biệt thật.” Bạch Nguyệt chế nhạo nói.



“Vậy nên cô phải biết ngày hôm nay có ý nghĩa thế nào, tôi bắt đầu thừa nhận thân phận của cô rồi đấy, Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam nói ngạo nghễ.



Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt ngả ngớn, yêu dị kia.



Cô không quan tâm hắn có thừa nhận hay không.



“Nhắc nhở cô một chút, mẹ của Cố Lăng Kiệt và mẹ tôi ở chung trong một khu biệt thự, tôi sẽ coi như không biết quá khứ của cô và Cố Lăng Kiệt, cô cũng đừng có nhắc tới, nếu không chỉ khiến tất cả mọi người phải xấu hổ mà thôi.” Tô Khánh Nam nói sâu xa, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng.



Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, hình ảnh của Cố Lăng Kiệt hiện lên trong đầu cô.



Không có cô, anh sẽ sống rất tốt.



Anh sống tốt, là đủ rồi…