Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 73 : Cố lăng kiệt hãy cứu bạch nguyệt

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Cô thật sự rất yêu Cố Lăng Kiệt.



Cô thích những lúc anh dịu dàng.



Những lúc anh bá đạo, cô cũng rất thích.



Cô thích cả những lúc anh không nói lí lẽ.



Vì vậy, cô mới can tâm tình nguyện cho anh tất cả, cũng không để Tô Khánh Nam động vào mình.



“Cười gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.



“Bạch Nguyệt em có tài có đức gì, lại có thể làm cho thủ trưởng Cố yêu thương, cảm thấy, rất hạnh phúc.” Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.



Cố Lăng Kiệt không nói lời nào, chỉ nhìn về phía trước lái xe.



Những giọt mưa tí tách rơi xuống xe, làm cho anh cảm thấy phiền phức.



Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, ánh mắt dịu dàng, “Cố Lăng Kiệt, thật ra, đến đây, em cũng đã mãn nguyện rồi.”



Cố Lăng Kiệt bỗng nhiên phanh xe lại, nhìn Bạch Nguyệt, lạnh lùng nói: “Nhưng anh không thấy mãn nguyện thì phải làm sao?”



“Thời gian một tháng không thể biết rõ được một người, có những người, ngay cả một năm, ba năm, mười năm cũng đều không thể hiểu rõ, em cảm thấy, em không phải người mà anh đang tìm kiếm.” Bạch Nguyệt lí trí nói.



“Có phải là người mà anh vẫn luôn chờ đợi hay không, bản thân anh biết rõ, Bạch Nguyệt, anh không cho phép em rời khỏi anh.” Cố Lăng Kiệt nắm chặt cánh tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.



“Nhưng mà em biết rất rõ, anh không phải người mà em vẫn luôn chờ đợi. Càng tiếp xúc, càng hiểu rõ, em càng cảm thấy không phù hợp, tình cảm không phải sự lựa chọn từ một phía, chỉ cần một phía không đồng ý, thì sẽ không thể cân bằng được.” Bạch Nguyệt nhìn thẳng anh, không chùn lại.



“Vì vậy, em không yêu anh, đúng không.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi.



Bạch Nguyệt gượng nói, “Không yêu.”



“Không yêu, vậy em quan hệ với anh là sao?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt ngày càng lạnh nhạt.



“Bởi vì em biết anh muốn có em, anh đã giúp em rất nhiều, em không có gì có thể đền đáp lại.”




Bạch Nguyệt nắm tay Lưu San, “Đối với tớ mà nói, bạn bè mới đáng quý, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi.”



Điện thoại của Lưu San bỗng vang lên.



Cô ấy nhìn, Tô Khánh Nam gọi đến, cơn giận nổi lên, “Anh gọi cho tôi làm gì, muốn tìm chỗ chết sao.”



“Mở cửa, tôi đang ở ngoài.” Tô Khánh Nam ra lệnh, vừa nói hết câu, hắn đã tắt luôn điện thoại.



Lưu San cầm cán chổi lau nhà, cô ấy mở cửa ra, không cần biết điều gì, cứ thể đánh vào người Tô Khánh Nam.



Tô Khánh Nam nhanh hơn một bước, hắn nắm lấy cán chổi.



Lưu San kéo, nhưng cô ấy không thể nào kéo lại được liền mắng: “Anh còn có mặt mũi để đến đây, ảnh nóng của tôi đâu? Tại sao anh không chết đi, tôi đích thân nhìn thấy anh và Hình Cẩm Nhi làm ra những chuyện không thể nào tả được ở bên ngoài, anh còn đến dây dưa với Bạch Nguyệt làm gì.”



Tô Khánh Nam nhìn lướt qua Lưu San, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt, “Đi theo tôi.”



Bạch Nguyệt mím môi không nói gì.



“Tôi chỉ cho cô thời gian một phút, tôi đợi cô ở bên dưới.” Tô Khánh Nam nói, gạt cán chổi trong tay Lưu San sang một bên, lườm cô ấy một cái, rồi quay người rời đi.



“Bạch Nguyệt, đừng đi. Cứ để cho hắn đăng đi, tớ không quan tâm. Vóc dáng của tớ đẹp như vậy, sợ gì chứ.” Lưu San mất đi lý trí nói.



Bạch Nguyệt đứng dậy dặn dò Lưu San: “Tớ sẽ tự giải quyết, cậu cứ ở yên trong nhà, đừng làm điều gì cả, ngày mai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.”



“Đừng đi.” Lưu San cuống cuồng khóc.



“Cuối cùng rồi cũng phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách, tớ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Bạch Nguyệt mỉm cười, bỏ điện thoại vào trong túi rồi đi ra khỏi cửa.



Lưu San càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Nguyệt đang gặp nguy hiểm.



Cô không để ý điều gì nhiều, liền vội gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt......



����