Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 82 : Đồ Của hắn, cô tuyệt đối không thể lấy được

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Bạch Nguyệt trở về bệnh viên, Lưu San đang đợi trong phòng làm việc của cô. Thấy Bạch Nguyệt về, cô ấy lo lắng chạy tới: "Thế nào rồi? Tô Khánh Nam có sợ không?"



Bạch Nguyệt mỉm cười: "Anh ta ly hôn với tớ rồi."



"Thật không?" Lưu San vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mắt tỏa sáng như sao.



Bạch Nguyệt gật đầu: "Thật mà, chiều nay tớ với anh ta đến cục dân chính lấy giấy ly hôn rồi. Từ giờ trở đi tớ được tự do rồi."



"Tuyệt quá, tuyệt quá!" Lưu San nắm tay Bạch Nguyệt vui vẻ nhảy lên.



Bạch Nguyệt cũng rất vui.



"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mừng đi, ăn mừng cậu trở về hội độc thân!" Lưu San hứng khởi nói.



"Hôm nay thì thôi, tớ muốn về nhà ngủ một giấc đã." Bạch Nguyệt ngáp một cái.



"Ừ, hôm nay trở về ngủ một giấc thật ngon, chuyện chúc mừng thì để đến cuối tuần đi, chiều tớ còn có ca phẫu thuật, tớ về trước đây."



"Ừ ừ, tớ đi nằm chút, 4 giờ chiều tớ cũng có ca phẫu thuật." Bạch Nguyệt nói, có lẽ là vì khóc lâu quá, cũng có lẽ là vì không được nghỉ ngơi tốt, nên mắt cô có hơi đau.



Lưu San giơ tay tạo thành kí hiệu OK rồi ra ngoài.



Lưu San nghĩ tới nghĩ lui, muốn nói tin tốt này cho Cố Lăng Kiệt.



Thế nhưng cô ấy lại hơi do dự. Có nên nói hay không nhỉ?



Lưu San cầm đồng xu, lẩm bẩm một mình: "Nếu rơi vào mặt có số thì sẽ nói, còn vào mặt không số thì không nói."



Cô nhắm mắt lại tung, đồng xu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.



Lưu San mở mắt nhìn đồng xu đang lăn.



Đồng xu lăn vào trong gầm bàn.



Lưu San: "..."



Cô dời cái bàn ra, lại nhìn thấy mấy đồng xu dưới gầm bàn.



Lưu San: "..."



Cô đánh rơi nhiều đồng xu xuống gầm bàn như vậy từ khi nào.




Tô Khánh Nam nhíu mày, lấy điện thoại của cô ra xem thì thấy là Lưu San, hắn gửi tin nhắn: "Có chuyện gì?"



"Nguyệt, không phải cậu nói là về ngủ sao? Tớ không thấy cậu ở trong nhà." Lưu San không hiểu.



"Lát nữa mới về." Tô Khánh Nam trả lời thay Bạch Nguyệt, rồi tắt tiếng di động đi, bỏ vào túi cô.



Bạch Nguyệt tỉnh lại, nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong phòng riêng thì ngồi dậy, nhìn Tô Khánh Nam ở đối diện: "Mấy giờ rồi?"



Tô Khánh Nam giơ tay lên xem đồng hồ: "10 giờ kém 5, cô ngủ gần 5 tiếng rồi."



"Vậy tôi phải về đây." Bạch Nguyệt đặt áo của hắn qua một bên, đứng dậy.



Tô Khánh Nam đưa cho cô một chiếc hộp: "Cầm đi."



"Cái gì vậy?" Bạch Nguyệt nhìn lướt qua chiếc hộp, không muốn nhận.



"Lần trước tôi nợ cô một chiếc vòng ngọc, vốn định đưa cho cô, nhưng mẹ tôi lại thích nó. Cái này còn tốt hơn cái lần trước, cô cất đi." Tô Khánh Nam nói một cách hời hợt, nở nụ cười cuốn hút.



Bạch Nguyệt rất đề phòng trạng thái tỏa hormone giống đực của Tô Khánh Nam.



Đàn ông tặng phụ nữ quần áo là vì quần áo dễ dàng cởi ra.



Đàn ông tặng phụ nữ đồ trang sức là vì muốn trói chặt trái tim yếu đuối của người phụ nữ.



Càng quý giá thì càng là thứ gông xiềng nặng nề.



"Không cần đâu, tôi không cần." Cô đi thẳng ra cửa.



Tô Khánh Nam cau chặt mày.



Cô càng không muốn, hắn càng muốn cho cô.



Hắn lấy chiếc vòng ngọc ra, tóm tay Bạch Nguyệt, đeo vào.



Đeo xong, hắn bỏ đi thẳng.



Cô tháo chiếc vòng tay xuống, bỏ vào hộp trang sức.



Đồ của hắn, cô tuyệt đối không thể lấy được.