Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 88 : Bạch nguyệt, anh sẽ không để em phải buồn

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Bạch Nguyệt chậm rãi nằm bò ra bàn, gối đầu lên tay mình, mắt hướng ra cửa nhưng không không hề tập trung ngắm nhìn, cô nhẹ nhàng nói, “Em ghét nhất là kẻ thứ ba. Vì kẻ thứ ba đã phá hủy hôn nhân của mẹ em, cũng phá hủy hôn nhân của em, em không muốn trở thành kẻ mà em ghét nhất như vậy.”



Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô rồi biến mất trong mái tóc.



Cố Lăng Kiệt thấy cô rơi nước mắt mà tim đau như bị dao cứa. Anh lau đi vết nước mắt trên gương mặt cô, ánh mắt không khỏi càng sâu sắc hơn.



Chuyện quá gấp, anh chưa kịp xử lý, cũng không biết phải nói cho cô thế nào, là sơ sót của anh.



“Nguyệt, anh sẽ không để em làm kẻ thứ ba đâu, anh hứa đấy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, bế Bạch Nguyệt về nhà.



Lưu San thấy Cố Lăng Kiệt bế Bạch Nguyệt về, cả người Bạch Nguyệt toàn mùi rượu, tâm trạng Cố Lăng Kiệt có vẻ cũng không tốt lắm.



“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nguyệt nó uống nhiều rượu vậy?” Lưu San lo lắng hỏi.



Cố Lăng Kiệt đặt Bạch Nguyệt lên giường của cô, đắp chăn xong mới vừa nhìn cô vừa nói với Lưu San, “Mấy ngày này phiền cô chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”



“Nguyệt bảo tôi nếu còn tiếp tục liên hệ với anh thì sẽ tuyệt giao với tôi, cô ấy nói thật đấy, tôi không dám gọi cho anh đâu.” Lưu San thấp giọng. Bạch Nguyệt đau khổ đến vậy mà. Bạch Nguyệt vốn là người vô cùng lý trí, vậy mà hôm nay lại uống quá chén, Cố Lăng Kiệt còn nói mấy lời như thế, Lưu San đoán nhất định là Cố Lăng Kiệt đã làm gì có lỗi với Bạch Nguyệt rồi.



Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhíu mày nhìn Lưu San, “Cô có thể lén liên lạc với tôi, không để cô ấy phát hiện là được.”



Lưu San nhún vai, “Tôi sẽ cố.”



Chuông điện thoại của Cố Lăng Kiệt lại vang lên. Cố Lăng Kiệt thấy là Cố Thanh Hùng gọi đến thì nhíu mày, đi ra cửa mới nghe máy, “Giờ con qua đó.”



Lưu San nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt mà có dự cảm rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.



Bốn giờ sáng, Bạch Nguyệt tỉnh dậy vì khát nước. Hôm qua uống quá chén nên giờ đầu cô đau như búa bổ, ngẫm lại thì trên đời này chỉ có mình mới chăm sóc được mình mà thôi. Cô đứng lên rót nước, cho thêm chút mật ong vào cốc rồi bưng nước ra đứng cạnh cửa sổ.




“Bạch Nguyệt vào đi, anh ra ngoài mua gì ăn đây, không quấy rầy hai mẹ con nói chuyện, anh nhớ mẹ thích ăn sầu riêng nhỉ.” Tô Khánh Nam vừa cười vừa bỏ bấm móng tay xuống rồi đứng dậy đi rửa tay.



“Em đi cùng anh, anh không biết chọn đâu.” Bạch Nguyệt nói rồi đi ra ngoài phòng.



Tô Khánh Nam cũng đi theo cô.



“Tô Khánh Nam, anh làm vậy là sao?” Vừa ra ngoài cửa, Bạch Nguyệt đã hỏi thẳng.



“Cô nói ly hôn xong, tôi phải đến thăm mẹ mỗi tháng một lần cơ mà?” Tô Khánh Nam cười.



“Tôi không tin anh tốt bụng như vậy.” Bạch Nguyệt đề phòng.



“Cô nghĩ cô có gì đáng lợi dụng à?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại, liếc cô và cười gian xảo. Nụ cười của hắn khiến cô nổi da gà.



“Sau này đừng đến nữa.” Bạch Nguyệt cứ đề phòng trước cho chắc.



“Vậy chút nữa tôi sẽ nói với mẹ chuyện chúng ta ly hôn.”



Bạch Nguyệt túm lấy tay Tô Khánh Nam, nếu làm vậy mẹ cô chắc chắn sẽ bị kích thích.



Tô Khánh Nam cười, “Tôi tốt bụng mới giúp cô, chắc cô không ngu đến mức từ chối đâu nhỉ?”



Bạch Nguyệt nhíu mày rồi thả tay Tô Khánh Nam ra, lạnh lùng nói, “Vậy cảm ơn anh.”



“Cô biết vì sao Cố Lăng Kiệt lại kết hôn với Tô Tiểu Linh không?” Tô Khánh Nam thoải mái hỏi cô.