Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 89 : Bạch nguyệt, anh yêu em

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Cô cảm thấy chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ không nói được lời nào tử tế.



Nếu đã không có lời nào tử tế, thì sao cô phải tự khiến bản thân mình khó chịu chứ?



“Về những người và việc không liên quan đến cuộc sống của tôi, tôi đều không muốn biết.” Bạch Nguyệt dứt khoát nói.



“Cô biết rõ như vậy là tốt, tôi nghe nói, Cố Lăng Kiệt đã chuyển công văn tới bệnh viện của cô, bảo cô đăng ký đi quân khu à?” Tô Khánh Nam hỏi.



“Tin tức của anh cũng nhanh nhỉ? Cố Lăng Kiệt có thù oán gì với anh à?” Bạch Nguyệt nhếch miệng cười, đi về phía trước.



“Vốn không có thù oán gì, có điều nhắm vào vợ của tôi, nhốt tôi vào trại giam, lại khiến tôi mất đi chức vụ Phó cục trưởng, tôi sẽ không quên bất cứ chuyện nào hết. Cô nói xem tôi có bỏ qua cho hắn không?” Mắt Tô Khánh Nam lạnh lẽo hơn vài phần.



“Đừng tuyệt tình quá, nếu như tôi giống anh thì không biết anh đã chết mấy trăm lần rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.



“Tôi tha cho người khác không có nghĩa là người khác cũng sẽ tha cho tôi, giống như Tô Tiểu Linh, cô ta cũng sẽ đi quân khu. Cô cảm thấy nếu như cô đi, cô ta sẽ tha cho cô sao?” Tô Khánh Nam cười nói.



Mắt Bạch Nguyệt rũ xuống, cô khẳng định: “Tôi sẽ không đi đâu.”



“Sợ thì sợ, nếu như cô không đi, e rằng công việc ở bệnh viện cũng chẳng làm được nữa. Dù sao quân khu cũng đã hạ lệnh rồi, cô thấy có mấy người dám chống lại bố của Lưu San.” Tô Khánh Nam rũ mắt nói.



Bạch Nguyệt không còn gì để nói.



Tô Khánh Nam liếc cô một cái, hắn nắm lấy cánh tay cô, kéo cô tới bên cạnh mình.



“Anh làm gì thế? Buông tôi ra.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.



“Nếu Cố Lăng Kiệt sắp kết hôn rồi, thì đừng chọc vào hắn nữa.” Tô Khánh Nam cảnh cáo, nhìn cô với ánh mắt tàn nhẫn.



“Việc của tôi, tôi tự biết quyết định, Tô Khánh Nam, đừng quên anh chỉ là chồng cũ của tôi, trên pháp luật thì chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.” Bạch Nguyệt ra sức kéo tay mình lại.



Cô bước vào tiệm hoa quả. Tô Khánh Nam cũng không nói gì nữa mà đi theo cô.



Bạch Nguyệt chọn sầu riêng, trả tiền xong liền xách sầu riêng đi về phía trước.



Tô Khánh Nam nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, trong lòng giống như bị thứ gì chặn lại, vô cùng khó chịu.



Tô Khánh Nam hắn chưa từng phải khúm núm với một người phụ nữ nào như thế này.
Trung tá Thượng liếc nhìn Bạch Nguyệt một cái, do dự hỏi: “Bây giờ ư?”



“Bảo cậu đi thì đi, nói lắm thế làm gì.” Cố Lăng Kiệt cáu.



Trung tá Thượng không dám hỏi nữa, lái xe đi khu nam.



Bạch Nguyệt quay mặt, nhìn ra ngoài cửa xe.



Tất cả mọi người đều không nói gì, bầu không khí đè nén vô cùng quái dị.



Cố Lăng Kiệt liếc cô, trầm giọng nói: “Tập đoàn Cố thị là gia sản nhà anh, việc này em biết chứ?”



“Ừm.” Bạch Nguyệt không nhìn anh, đáp một tiếng.



“Đầu tiên Cố thị kinh doanh tơ lụa, đến tay mẹ anh thì bắt đầu kinh doanh bất động sản. Là doanh nghiệp kinh doanh bất động sản khá sớm những năm 80.”



Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt. Cô không hiểu tại sao Cố Lăng Kiệt lại nói với cô những việc này.



“Bố anh đảm nhiệm chức vụ quan trọng từ rất sớm, ông ấy từng gọi điện thoại cho cục trưởng của bộ quản lý và phân phối tài nguyên, nói rằng ông ấy bán mấy miếng đất của ông ấy cho Cố thị với giá rẻ, đổi lại thì vị trí của vị cục trưởng này sẽ đổi thành thống đốc.”



“Dùng quyền lực giải quyết việc riêng, chuyện thường tình.” Bạch Nguyệt mỉa mai nói.



“Bây giờ chủ tịch của huyện này thất thế rồi, đang ở trong tay Tô Chung, có thả hay không là nhờ một câu nói của ông ta.” Cố Lăng Kiệt giải thích.



Bạch Nguyệt hiểu rồi, ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt, “Tô Chung yêu cầu anh cưới con gái ông ta, điều kiện là sẽ thả thống đốc, đúng không?”



Cố Lăng Kiệt buồn bã nhìn Bạch Nguyệt.



Điện thoại của anh vang lên.



Anh nhìn thấy tên hiển thị là Tô Sỹ Hào liền nghe máy.



“Lăng Kiệt, thống đốc bị bắt kia chết trong cục cảnh sát, có phải do anh làm không?”



“Cái gì? Thống đốc chết rồi?” Cố Lăng Kiệt rất kinh ngạc.