Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 92 : Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Vì lí do an toàn, Cố Lăng Kiệt tự mình lái xe.



Trừ cô, anh chỉ dẫn theo một nhân viên cấp dưới tên Trần Trí.



Thôn Đường Tiền xa hơn Bạch Nguyệt nghĩ rất nhiều.



Cố Lăng Kiệt không để cô lái xe mà chỉ bảo cô ra ghế sau ngủ.



Sau mười hai tiếng anh và Trần Trí thay nhau lái xe, tiến vào đường núi xong thì xe không thể vào được nữa.



Trên bản đồ hướng dẫn cũng đã không có thông tin gì, ngay cả điện thoại di động cũng mất sóng.



Cố Lăng Kiệt ngừng xe, anh nhìn dãy núi mênh mông chung quanh, đôi mày chợt nhíu chặt.



“Không phải đã nói, đường vào thông suốt rồi sao? Thống đốc Trình làm mấy việc quản lý thành phố đều là ảo hết à?” Cố Lăng Kiệt rất tức giận.



Trần Trí cúi đầu không nói lời nào.



Bạch Nguyệt bước xuống xe, cô đi tới bên cạnh Cố Lăng Kiệt, nắm lấy tay anh: “Tình trạng này rất phổ biến mà. Một năm trước, bệnh viện bọn em tổ chức khám sức khỏe cho người nghèo ở mấy vùng khó khăn, miệng nói là đã thông đường, đến khi tới nơi thì chẳng những không có đường mà còn chẳng có điện nữa.”



Cố Lăng Kiệt nghe thấy giọng nói mềm mại của Bạch Nguyệt thì cơn giận sắp bùng nổ cũng được dịu đi ít nhiều.



Anh không muốn nổi giận trước mặt cô: “Bên quân đội không quản được bên dân chính.”



“Chúng ta là người, không phải thần thánh.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.



Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dịu xuống, anh quay sang bảo Trần Trí: “Thôn Đường Tiền thuộc về trấn Chính Hải, giờ về trấn tìm một người dẫn đường trước rồi chúng ta lại tới đây lần nữa.”



“Vâng!” Trần Trí lái xe về trấn.



“Em có một đề nghị. Hôm nay đã muộn rồi, anh có muốn ở lại trấn đêm nay, nghe ngóng thông tin từ người dân ở đó không? Không chừng chúng ta sẽ có manh mối mới.” Bạch Nguyệt đề nghị với anh.



“Được.”



Bọn họ lái xe nửa tiếng mới về lại trấn, Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt thuê một phòng, họ dùng chứng minh thư giả.



Trần Trí một mình thuê phòng riêng.



Sau khi thuê xong, họ tới dùng cơm ở một quán ăn nhỏ kế bên khách sạn.



Bà chủ rất nhiệt tình, niềm nở chào đón họ.




Hầu kết Cố Lăng Kiệt chuyển động, anh nhịn xuống.



Chủ quán giải thích: “Bên cạnh trấn chúng tôi có một nhà máy xi măng, thỉnh thoảng họ cũng đi qua chỗ chúng tôi.”



“À, phải rồi, nghe nói thôn Đường Tiền cũng nằm trong trấn của các vị à?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp.



Sắc mặt chủ quán thoáng sa sầm: “Chỗ đó có chuyện ma quái, vô cớ mất tích, rất khủng khiếp.”



“Gần đây nổi lên tin tức rất nóng hổi, nói rằng những người dân kia bị bệnh tự sát, còn bảo thị trưởng trước đã chôn họ, có người còn tặng ông ta mấy chục cây vàng nữa.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.



“Thôi đi, toàn mấy lời nhảm nhí! Chúng tôi không tin đâu, tôi kể cho các người nghe, phía chính phủ nói một trăm lẻ tám người dân trong thôn kia đều tự sát, toàn khu bị niêm phong. Nhưng thực tế là…” Chủ quán ngó nghiêng một hồi mới nói tiếp: “Tôi có một người bạn, trước đó là dân thôn Đường Tiền, anh ta đâu có chết, vẫn còn sống vui vẻ kia kìa.”



Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt liếc nhìn nhau.



“Ông có thể nói cho tôi biết địa chỉ của người bạn kia không?” Bạch Nguyệt hỏi.



Chủ quán nhìn hai người Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt bằng ánh mắt đề phòng: “Như vậy không tốt lắm đâu!”



Cố Lăng Kiệt lấy ba triệu từ trong ví ra, đưa cho chủ quán.



Chủ quán vui vẻ nói địa chỉ cho họ.



Bạch Nguyệt cạn lời.



Buổi tối.



Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt nằm trên giường, cả hai đều không ngủ.



Cô đang suy nghĩ tới vụ án nên cứ trằn trọc mãi.



Bỗng nhiên, Cố Lăng Kiệt đè lên người cô.



“Anh làm gì thế?” Bạch Nguyệt khàn giọng hỏi.



“Làm chút gì đó!” Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô.



“Bao.” Bạch Nguyệt lấy một chiếc hộp nhỏ từ trên tủ đầu giường ra.



Cố Lăng Kiệt không thích dùng bao, anh giành lấy hộp nhỏ trên tay cô rồi nhét lại vào tủ đầu giường…