Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 93 : Anh muốn lên trời à

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


“Anh không ra bên trong đâu, em đừng uống thuốc, uống thuốc hại người. Nếu có thật thì đằng nào anh cũng lấy em, chúng mình sinh ra thôi.” Cố Lăng Kiệt nói chắc nịch, hôn cô từng chút từng chút một.



Bạch Nguyệt rất đề phòng chuyện này: “Vậy thì đợi kết hôn rồi hẵng sinh.”



“Được.” Cố Lăng Kiệt nhìn ra được vẻ quật cường của cô, nghĩ cho cơ thể của cô, sau cùng anh vẫn lấy bao cao su trên tủ đầu giường.



Hành động chu đáo của anh khiến Bạch Nguyệt rất cảm động.



Cho nên cô hăng hái, quấn lấy vòng eo cường tráng của anh, kéo xuống bên cạnh mình.



Cố Lăng Kiệt không phải người chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình, theo dõi sát sao biểu cảm của cô, quan sát từng thay đổi nhỏ nhặt nhất. Sau cùng anh hôn lên môi cô, dịu dàng đến mức cô gần như chìm đắm trong sự dịu dàng của anh...



Sáng sớm hôm sau.



Họ dậy sớm, dùng bữa sáng ở nhà hàng bên cạnh.



“Thủ trưởng, hôm qua tôi trộm được tư liệu của thôn Đường Tiền, quả thực có một trăm lẻ tám người.” Trần Trí báo cáo.



“Hoặc một trăm lẻ tám người chết là báo cáo giả, hoặc có thể có người không phải dân thôn Đường Tiền. Bây giờ chúng ta đã biết thôn Đường Tiền vẫn có người sống, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ xuất phát tới thôn đó, xem tình hình thế nào đã.” Cố Lăng Kiệt nói.



Họ ăn sáng xong là xuất phát ngay, lái xe tới chỗ không thể lái thêm được nữa thì đi bộ vào.



Trần Trí và Cố Lăng Kiệt mỗi người xách một ba lô to, Bạch Nguyệt tự đeo ba lô của mình.



Vừa khéo làm sao, cô đi giày thể thao, có thể đồng hành cùng hai người họ.



Chưa được bao lâu đã không còn đường, một ngọn núi to trước mặt chắn hết lối bước của họ.



Cố Lăng Kiệt nhìn bản đồ lần nữa.



“Sao thế?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.



Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Trên bản đồ không có ngọn núi này.”



“Ủy ban trấn này đến cả bản đồ cũng làm giả được thì đúng là không thứ gì không làm giả được.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ.



“Trước tiên phải đi vòng qua ngọn này nào xem thế nào đã.” Cố Lăng Kiệt quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, “Nguyệt, em theo Trần Trí lên xe trước, một mình anh qua đó tìm kiếm thử.”
Anh và Bạch Nguyệt đi vào bếp.



Trên giường có một chiếc chăn.



Chăn được gấp chỉnh tề vuông vắn như một miếng đậu hũ.



Cố Lăng Kiệt tìm thấy một sợi tóc trên gối đầu.



Trần Trí xông vào phòng, mặt xám như tro tàn: “Trong bếp đúng là có đồ ăn, cháo trắng, trong hũ gạo còn gạo, có quỷ đấy.”



“Trần Trí, cậu bình tĩnh đi, đây không phải quỷ, mà là có người sống ở nơi này, hơn nữa còn là phụ nữ.” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh phân tích.



“Em nghĩ chắc đây là nguyên nhân tại sao có người nói nhìn thấy quỷ ở nơi này rồi!” Bạch Nguyệt đồng tình với ý kiến của Cố Lăng Kiệt.



“Sao hai người đoán là người được? Có lẽ là quỷ thật. Nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi, ai lại sống ở đây chứ!” Trần Trí vô cùng mất bình tĩnh.



“Nơi này không được mở mang khai thác, đường đi vẫn là đường đất, cộng thêm việc không có ai ghé tới, cho nên vết chân trên đường vô cùng rõ ràng, nếu là quỷ, không có chân mới đúng.”



Qua một hồi phân tích của Cố Lăng Kiệt, Trần Trí phát hiện ra trên mặt đất thực sự có rất nhiều dấu chân nhỏ.



“Trần Trí, cậu tới phần mộ xem có manh mối gì không. Chú ý an toàn.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.



“Vâng.” Trần Trí đi tới bên hồ mà mặt mũi trắng bệch.



Cậu là lính đặc chủng, không thể nói câu tôi không dám được.



Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt kiểm tra trong phòng.



Đột nhiên, trong mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên một tia sáng, anh phát giác, đẩy cửa sổ ra phát hiện bóng phụ nữ vụt qua trước mặt.



Cố Lăng Kiệt mở to mắt, sâu trong đáy mắt hiện ra vẻ chấn động và sắc bén, không buồn nghĩ ngợi gì đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài.



Bạch Nguyệt nhảy ra cửa sổ, nhìn Cố Lăng Kiệt đã biến mất trong tầm mắt cô.



Rốt cuộc anh đã nhìn thấy thứ gì?