Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 94 : Anh thích bạch nguyệt không

Ngày đăng: 02:20 30/04/20


Bạch Nguyệt không muốn cản trở họ.



Hai người kia đều không có ở đây, một mình cô tìm kiếm trong phòng.



Trong phòng chẳng có vấn đề cả.



Cô quay trở lại phòng ngủ.



Lật tìm bốn xung quanh.



Cô ngồi thụp xuống, nhìn về phía gầm giường.



Gầm giường tối đen như mực, chẳng nhìn rõ gì hết.



Bạch Nguyệt dùng đèn pin rọi xuống gầm giường.



Cô phát hiện ra bên dưới chiếc giường này có một mặt sàn.



Khi gõ lên đó, nó phát ra tiếng cộc cộc cộc.



Bạch Nguyệt thoáng cảm thấy phấn khích.



Nếu đã có đường hầm, chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới.



Cô lật mặt sàn đó lên, phát hiện bên trong có một cầu thang dẫn xuống.



Cô không dám xuống vì lo bên trong sẽ có thứ gì đó làm hại người.



Cô muốn canh chừng, đợi cho Cố Lăng Kiệt và Trần Trí quay lại rồi mới vào.



Đợi chờ được chừng mười mấy phút thì có một bóng người nhảy vào.



Bạch Nguyệt nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.



Người phụ nữ này nhướn mày, liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, rồi lia sang đường hầm, cô ta ra lệnh: “Bước vào.”



Bạch Nguyệt không muốn vào đó.



Người phụ nữ móc ra một khẩu súng ngắn: “Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu như súng cướp cò thì đừng trách tôi.”



Bạch Nguyệt nhìn khẩu súng trong tay cô ta, sau đó đành phải bước vào.
“Trước kia anh nói với tôi, ngoài Hải Lan ra, anh sẽ không thích thêm ai nữa, chuyện này là thật sao?” Hạ Hà đặt câu hỏi rất sắc bén, cô ta ném điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.



Cố Lăng Kiệt nhìn ra điện thoại của Bạch Nguyệt, trái tim anh thắt lại: “Cô đã làm gì Bạch Nguyệt?”



“Cô gái đó trông cũng rất xinh đẹp, sạch sẽ, trắng trẻo, non nớt, trông cũng có vài phần giống Hải Lan đấy, anh thích cô ấy à?” Hạ Hà hỏi, khóe miệng nhếch lên với vẻ cợt nhả tiêu điều.



Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng tối, dù rằng cô chẳng nhìn thấy gì.



Cô cũng đang đợi câu trả lời từ Cố Lăng Kiệt.



Từ những câu nói của người phụ nữ kia, cô có thể nghe ra được Cố Lăng Kiệt rất yêu cô gái tên Hải Lan.



Cố Lăng Kiệt lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hình như anh hai mươi sáu hay hai mươi bảy rồi, ở tuổi này từng yêu đương, từng thích ai đó là chuyện rất bình thường.



Giống như cô từng thật lòng yêu Tô Khánh Nam vậy.



Chỉ có điều, cô không yêu nữa, Cố Lăng Kiệt không phải không còn yêu nữa, mà cô gái kia chết rồi.



Cô không để ý những điều này.



Dù sao đều đã qua rồi.



Quá khứ của cô còn bẩn thỉu và chật vật hơn.



Mình không phải một người hoàn hảo, không thể đòi hỏi người khác hoàn hảo.



Quá khứ của Cố Lăng Kiệt thế nào, anh đối xử với người phụ nữ khác ra sao, cô không để tâm.



Cô chỉ cần, bây giờ anh đối tốt với cô, bây giờ anh chỉ thích mình cô là được.



“Hạ Hà, cô đã hại chết Hải Lan rồi, hà tất phải liên lụy thêm người vô tội.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng, tấn công như vũ bão, khóa chặt Hạ Hà, dường như sắp phanh thây xé xác cô ta vậy.



Bạch Nguyệt thấp thỏm trong lòng.



Anh không muốn thừa nhận trước mặt người khác sao?



Hay vì anh sợ người phụ nữ tên Hạ Hà kia sẽ làm hại cô nên cố ý không nhắc tới.



Cô không nên suy nghĩ lung tung.