Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 52 : Sắc mặt đáng ghê tởm!

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Edit: Lãnh Thiên Nhii.



Nam Ức Tịch thi triển một đường khinh công, không để ý ánh mắt của mọi người, về tới gian phòng của mình, khép thật chặt cửa phòng lại. Nằm trên giường, thật lâu sau nàng không thể vào giấc ngủ.



Một buổi sáng tinh mơ, nàng liền vào cung. Nhưng nàng không có nói cho bất luận kẻ nào nàng hướng nàng đi, cũng không quang minh chánh đại đi vào cung, mà là tránh thị vệ, lặng lẽ vào cung.



Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, muốn tìm đại tỷ trò chuyện, cũng không muốn phải nói cho người khác, cũng không muốn đi ứng phó những chuyện cung đình ngổn ngang kia.



Nhưng không như mong muốn, thời điểm nàng đi qua tẩm cung hoàng hậu, lại lỗ tai bén nhạy nghe được bên trong có tiếng cãi vã, nha hoàn và thị vệ chạy tới bên ngoài viện, Nam Ức Tịch không khỏi nhíu mày, lắc mình vào viện.



"Ngươi nói cái gì? Ngươi phải cưới Doãn Lưu Nguyệt? !" Trương Sở Sở có chút tức giận nhìn chằm chằm Nam Dận, cau mày nói, "Ta cho ngươi ở sơn trang là nắm chặt giải quyết Cung chủ Ma Cung, sao ngươi lại thế. . ."



"Mẫu hậu! Ngươi không biết, cái người Quỳnh Lạc từ lúc bắt đầu cũng chưa cấp cho nhi thần sắc mặt tốt, nhi thần kéo tay của nàng một cái, nàng liền trách cứ nhi thần, nhi thần đưa tay chỉ nàng, nàng liền uy hiếp nhi thần nói muốn chặt ngón tay nhi thần. Nhi thần làm sao có thể cưới nàng?!" Nam Dận nghe được Trương Sở Sở nói, không khỏi chau chặt chân mày, nghĩ đến mình bị Nam Ức Tịch làm cho uất ức, vẫn là Doãn Lưu Nguyệt ôn nhu thiện giải tương đối hợp tâm ý hắn.



Trương Sở Sở nghe vậy, cũng thở dài, có chút từ ái kéo Nam Dận nói, tiếp tục khuyên nhủ, "Dận nhi, mẫu hậu cũng biết cho ngươi đi lấy lòng yêu nữ kia là uất ức ngươi, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho đại sự, trong tay nàng có kho báu, nếu như ngươi cưới được nàng, đồng nghĩa với ngôi vị hoàng đế sẽ vững vàng!"



"Nhưng mẫu hậu, Lưu Nguyệt cũng là tiểu thư Doãn gia, nếu ta cưới nàng, không phải là đưa thế lực Doãn gia nhét vào trong tay sao? Chẳng lẽ có  được thế lực Doãn gia, còn không làm được Hoàng đế sao?" Nam Dận nghe Trương Sở Sở nói, liền nói lại lời Doãn Lưu Nguyệt dạy hắn nói ra ngoài.
"Phong cảnh nơi này không tệ. Ta nghĩ ngươi sẽ thích." Nam Ức Tịch đang thưởng thức phong cảnh thì lại nghe được sau lưng vang lên giọng nói trong như ngọc.



Nàng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy được mặt Lạc Huyền Lăng dịu dàng. Làm sao hắn cũng ở nơi đây?



Như nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Nam Ức Tịch, Lạc Huyền Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng, từ từ nói, "Ta cảm thấy ngươi có thể sẽ đến."



Nam Ức Tịch nhìn hắn không nói lời nào, Lạc Huyền Lăng cũng không để ý, vén áo khoác lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không nói. Hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại có loại an tâm hài hòa.



Nam Ức Tịch ngồi một lúc, đã ngủ thiếp đi tựa vào vai Lạc Huyền Lăng. Lúc tỉnh lại Lạc Huyền Lăng vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, hình như sợ động một chút sẽ đánh thức nàng .



Nàng nâng đầu rồi ngồi thẳng lên, ngoài lúng túng ra cũng có lộ thêm vẻ kinh ngạc. Cảm động với Lạc Huyền Lăng có thể vì nàng giữ vững một tư thế ngồi lâu như vậy, khiến nàng kinh ngạc hơn là nàng đã tín nhiệm hắn đến trình độ như vậy, lại có thể tựa vào trên vai của hắn ngủ?



------ lời ngoài mặt tác giả ------



^^ chương sau thủy triều dâng trào. Tình cảm nam nữ chủ muốn đột phá. Có phải có chút mau hay không—— ta viết viết đột nhiên cảm thấy nước chảy thành sông  o(╯□╰)o