[Đại Minh Hoàng Triều Thịnh Vương Tập Chi Nhất] – Tường Phượng Lược Tình

Chương 7 :

Ngày đăng: 23:57 21/04/20


Hàm yên nhạ vụ mỗi y y,



Vạn tự thiên điều phất lạc huy.Trở lại Vệ phủ, thật kì lạ là không ai hỏi Vệ Vô Du chuyện gì, khiến y nhẹ nhàng thở ra.



Nhưng người nhà tuy mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng phụ thân trên mặt lại lộ ra sự hưng phấn; ngay cả khi y nói mình sắp đi xa, phụ thân cũng chỉ là vội vàng bảo mọi người vì y chuẩn mọi thứ.



Vệ Vô Du không hỏi nội dung thánh chỉ của Phượng Huyên, nên lại càng không thể hiểu tình huống bây giờ, chỉ có thể thuận theo thái độ của người nhà mà nói chuyện.



Mãi cho đến đêm trước khi xuất phát, cả nhà dùng xong vãn thiện, Vệ lão gia hưng trí gọi cả ba đứa con đến, chuẩn bị trà nước, rồi đuổi phó dong ra, mới mặt mày ngưng trọng hưng phấn khụ khụ mở miệng: “Các đời Vệ gia, ở một thế hệ này chính là quang diệu môn đường a!” Khoái trá vuốt râu, “Thời trẻ đến nơi này tiếp nhận buôn bán, có giao tình tam chức phía nam, giúp chuyện làm ăn nhà chúng ta đi vào phía  nam, thêm rất nhiều đường làm ăn, thật sự là chuyện đời khó lường.”Tam chức là chỉ Giang Tô: Nghiêm, Trương, Liễu ba nhà, ba nhà này có quan hệ thông gia với nhau, nắm hết việc bán buôn bố chức phía nam, nên chuyện bài ngoại cũng là thường tình; người ngoài muốn chia một chén canh cùng họ, khó càng thêm khó.



“Đa tạ phụ thân khen ngợi.”Vệ Vô Hoa cười chắp tay, một bộ khách khí, “Là phụ thân biết cách giáo dục.”



“Bỏ đi bỏ đi, ít vuốt đuôi ta thôi.”Vệ lão gia huy tay, lại ha hả cười,



“Phụ thân con có mấy phân lượng chính ta còn không biết sao! Nói đi cũng phải nói lại a, Phương nhi là đứa giống ta nhất.”



“Phụ thân, người không phải đang hống con chứ?”Thấy phụ thân hôm nay tâm tình rất vui, Vệ Vô Phương cũng xướng phụ họa theo, “Con giống phụ thân chỗ nào?”



Vệ Vô Du một bên uống trà lắng nghe. Chuyện buôn bán trong nhà trước nay y hoàn toàn không biết, nên cũng chẳng biết nói gì, huống chi y còn đang lo lắng chuyện ngày mai mà thấy nặng nề a.



“Chính là giống điểm này. Phương nhi trong việc buôn bán cùng Hoa nhi bất đồng, Hoa nhi ổn trọng, còn Phương nhi có chính là hào khí, có hai người các ngươi ta thật sự rất yên tâm.”Vệ lão gia nói xong thở dài, đột nhiên chuyển đề tài lên người thứ tử, “Đứa ta lo lắng nhất chính là Du nhi, từ nhỏ đã thích yên tĩnh không thích nói chuyện nhiều chỉ thích đọc sách, không nghĩ đến con có thể đậu Trạng Nguyên, bây giờ còn được Hoàng Thượng coi trọng như vậy.”



Đột nhiên bị điểm đến tên mình, Vệ Vô Du khẽ run một chút, chỉ im lặng cười không trả lời. những lời ca ngợi của người nhà không thấu rõ chân tướng, làm tâm y bị tầng tầng lớp lớp sa bao lấy, càng ngày càng không thở nổi.



Nếu không nghe theo phụ mẫu đi dự thi, không có lời dự đoán của toán mệnh sư kia, hiện nay y tuyệt không rơi vào hoàn cảnh này. Nguyên tưởng rằng Phượng Huyên rồi sẽ chán ghét y, thế nhưng ngài lại chấp nhất y một năm, còn giờ đây lớp xiềng xích này không hề thuyên giảm, mà ngược lại càng kéo dài càng thêm chặt chẽ trói lấy y.



“Ngày mai tùy Hoàng Thượng cải trang nam hạ, ngươi phải hảo hảo biểu hiện a.”



Vệ lão gia từ ái phân phó, không nghĩ tới Vệ Vô Du chấn động, bật thốt hỏi: “Phụ thân người biết ta cùng Hoàng Thượng du lịch?”



Y nháy mắt khẩn trương, một cỗ sợ hãi bị phát hiện tràn ngập tâm y.



“Thánh chỉ có nói, ngươi mấy ngày trước ở lại trong cung chính là để chuẩn bị cho chuyện này. Cũng nói đây là tư mật, cho nên chỉ báo cho chúng ta.”Vệ Vô Hoa trầm vì phụ thân giải thích, “Đương nhiên cũng có chỉ, nghiêm lệnh cấm tiết lộ.”



Nguyên lai, Phượng Huyên trực tiếp nói cho phụ thân họ muốn đến Giang Nam, mà không phải nói ra quan hệ của họ......



“Phải không......”Y thì thào, trong lòng như có một tảng đá nặng nề chiếm cứ, không chú ý đến ánh mắt thoáng lo lắng của huynh trưởng.



“Đây cũng là một cơ hội tốt.”Vệ Vô Phương trước nay luôn vô cùng tự nhiên, tất nhiên không chú ý đến vẻ mặt thoáng trầm xuống của đại ca mình, “Nhị ca luôn ở mãi trong nhà, bây giờ cũng nên ra ngoài kiến thức một chút.”



“Ân.”Biết người nhà không biết rõ mọi chuyện, Vệ Vô Du thở ra gật đầu.



“Phụ thân, con thấy nên để Vô Du sớm đi nghỉ ngơi thôi, ngày mai trời chưa sáng đã phải xuất thành.”Vệ Vô Hoa nói xong đứng lên, chủ đạo hết thảy, “Vô Du, huynh tùy đệ về xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa, đệ lần đầu ra xa nhà, sợ có sẽ có vài thứ đệ không biết nên chuẩn bị thế nào.”



“Cũng đúng, cũng đúng, con giúp đệ đệ con đi nhìn xem thế nào.”Vệ lão gia vuốt râu, gật đầu mỉm cười, “Các con đi thôi, Phương nhi lưu lại trò chuyện với ta một lúc nữa.”



Hai người rời đi Phương đình, thông thả bước trên hành lang, Vệ Vô Hoa bỗng nhiên mở miệng: “Chuyến đi lần này, là đã quyết định từ trước rồi sao?”







“Di?”Không dự đoán được huynh trưởng sẽ bỗng nhiên đặt câu hỏi, Vệ Vô Du sửng sốt, lắc đầu nói: “Không, là quyết định lâm thời.”



“Vậy sao?”Vệ Vô Hoa trầm mặc, mãi cho đến khi đến cửa viện mới nói: “Vài ngày nữa, ta cũng tính toán



đến Giang Nam xem chuyện buôn bán.”



“Đại ca muốn đi đâu?”



“Chắc sẽ đến Tô Châu, vùng Gia Hưng.” Hắn đáp, lại khoái trá cười, “Còn không, thì nếu có cơ hội sẽ hội ngộ với các đệ, đến lúc đó huynh đã có thể gặp được Phượng đế nổi tiếng.”



Nhìn tên nam nhân đã khi nhục thân nhân của mình. Hắn trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, rất nhanh lại liễm đi.



“Đại ca?” Vệ Vô Du tâm đột nhiên đập nhanh, vạn nhất họ gặp nhau...... Vạn nhất...... ” Ta còn chưa nói hết, Giang Nam to lớn như thế, muốn gặp được cũng là một chuyện khó a.” Không muốn làm cho đại đệ miên man suy nghĩ, Vệ Vô Hoa bước vào cửa trước, “Huống chi, huynh là vì chuyện làm ăn mới nam hạ.”



Hắn nói dối mặt không đỏ khí không suyễn, không chút biến sắc. Cùng hắn so sánh, Vô Du cơ hồ không giấu được chuyện gì, mỗi lần đều là hắn sợ sẽ kích thích nên mới không dám xuyên thủng; ngay cả những lời đồn đại, hắn xem như chưa nghe chưa thấy, áp chế không cho nó truyền vào tai người nhà.



Nhớ đến chuyện một năm trước, tâm hắn vẫn còn sợ hãi. Trước kia còn có Mạc Khải Anh giúp Vô Du, hiện tại Mạc Khải Anh đã không còn ở kinh thành, người làm huynh trưởng như hắn nhất định phải làm hết trách nhiệm của mình.




Ngài không chỉ một mà hai lần dung thứ cho loại trả lời không rõ ràng này của y, nhưng ngài cho đi thật nhiều, đến nay thứ nhận lại vẫn chỉ là giả dối.



Nước trà vẩy ra, bát trà phanh một tiếng vỡ nát. Cơn giận thình lình, làm Vệ Vô Du không tự chủ được mà lui người về sau, rồi lại lập tức bị Phượng Huyên nắm lấy cổ tay, không chút lưu tình dùng sức kéo lại.



“Gia!” Nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn, ngoài cửa lập tức chạy tới bốn người, lo lắng đồng thanh kêu gọi hỏi: “Gia, không có việc gì chứ?”



Lần này đi về phía nam, Phượng Huyên trừ bỏ Xuân Minh chỉ dẫn theo cung nữ tên Thải Duyệt, cùng với hai gã thị vệ; bốn người này đối quan hệ giữa hai người, trong lòng tự nhiên rõ ràng, thấy tình hình trước mắt, đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.



“Không được tiến vào!”



Phượng Huyên hét lớn một tiếng, bàn tay càng siết chặt. Cơn đau như buốt vào tận xương, làm Vệ Vô Du kêu lên một tiếng đau đớn rồi trắng mặt, trên trán thấm ra mồ hôi.



“Đều lui ra!”



Nhưng không ai lui ra, cũng không ai dám mở miệng. Theo lý thuyết, sẽ không ai dám phản kháng mệnh lệnh của Phượng Huyên, nhưng không ai hy vọng ngài làm Vệ Vô Du bị thương.



“Nhưng gia......” Kéo dài một lúc lâu, Xuân Minh rốt cục đánh bạo nơm nớp lo sợ mở miệng: “Thuyền cũng sắp đến ngoài thành Dương Châu, ngài muốn ở trên thuyền dùng bữa, hay là muốn vào trong thành?”



Vệ đại nhân sao lại chọc giận Hoàng Thượng nữa rồi? Nó âm thầm thở dài. Hầu hạ Hoàng Thượng mười năm hơn, Cùng với ngày ấy, đã là lần thứ hai nó thấy Hoàng Thượng tức giận như thế, hơn nữa đều là do Vệ Vô Du gây nên.



Nó thật không hiểu chủ tử suy nghĩ cái gì! Nếu không thích Vệ đại nhân, thì đừng dẫn y đi du lịch là được, cũng đỡ phải hai ba ngày lại cho y một sắc mặt, chỉ đành than thân nô tài khó làm.



Phượng Huyên phút chốc quay đầu nhìn thấy bốn người cạnh cửa, ánh mắt mang theo tức giận lạnh lẽo cơ hồ làm cho da đầu người ta run lên, nhưng lại không thể trốn mà đứng cứng một nơi, hơi hơi run rẩy.



Bốn người đồng thời nuốt nước miếng ừng ực một cái. Khi nghĩ đến vị quân vương này lại sắp trút giận lên họ, lại nghe thấy ngài lạnh lùng mà uy nghi mở miệng: “Chuẩn bị rời thuyền.”



Nói xong, ngài buông tay nắm Vệ Vô Du ra, thẳng một đường bước xuống thuyền.



Một cơn gió lạnh lướt ngang qua bốn người, lạnh đến mức không ai dám mở miệng nói chuyện. Mà Vệ Vô Du bị bỏ lại, chỉ có thể trắng mặt, nhíu mi tựa vào ghế, suy yếu thở hổn hển.



Dù sao hầu hạ Phượng Huyên đã lâu, Xuân Minh đầu tiên là liếc mắt nhìn Vệ Vô Du, sau đó cùng hai người thị vệ rời đi, tùy thị bên người Phượng Huyên.



“Vệ đại nhân...... Không, công tử, “Thải Duyệt thật cẩn thận Vệ Vô Du đang nhắm chặt hai mắt suy nghĩ, có chút không đành lòng nhìn ứ thanh nơi cổ tay y, “Người có khỏe không?”



Dù nói sao thì Vệ đại nhân cũng là một nam tử, không yếu ớt giống nữ tử; nhưng Hoàng Thượng nhưng lại dùng sức đến mức lưu lại ứ thanh thâm đen thế này, có thể thấy được ngài phẫn nộ đến mức nào.



“Ân.” Vệ Vô Du hít vào một hơi thật sâu, mở mắt ra, mắt khép hờ nhìn thấy cổ tay sưng đỏ của mình, dường như tự giễu nở nụ cười.



Đau đớn kịch liệt đã chuyển thành cơn đau tê dại nhức nhối, dần dần vô giác, nhìn ứ thanh xanh tím trên cổ tay, hẳn trong một thời gian sẽ không thể động dậy rồi.



Ngài thật sự dùng sức a, nếu y là nữ tử chỉ sợ cổ tay sớm đã gãy. Nhưng y rõ ràng lại là một thân nam tử, chỉ có thể tùy ý một nam nhân đối đãi với mình như thế, thật sự rất...... đáng cười cũng rất đáng buồn!



Phượng Huyên nói ngài đối xử tốt với y, nhưng y lại không nghĩ ra ngài đối tốt với y chỗ nào? Tùy ý xâm phạm thân thể y, không quan tâm đến ý nguyện của y nắm hết thảy của y trong tay, như vậy mà gọi là tốt?



Sinh trưởng trong một gia đình phú thứ, chưa từng có ai dám làm vậy với y. Trời sinh tính cách trầm tĩnh, không phải ai y cũng tranh chấp, nhưng Phượng Huyên...... Thật đúng là sát tinh duy nhất trong đời y.



“Công tử?” Không rõ y vì sao còn cười được, Thải Duyệt nhẹ nhàng gọi.



Y chính là đã chọc giận Hoàng Thượng nha! Bất luận kẻ nào tùy thời đều sợ chọc giận Hoàng Thượng, chỉ sợ tánh mạng khó giữ được; nhưng nàng xem, Vệ đại nhân đối Hoàng Thượng không hề có tâm xu nịnh, tuy rằng thuận theo, nhưng chỉ là lạnh lùng thản nhiên.



Có lẽ, chính là vì vậy mới chọc giận Hoàng Thượng?



“Không có gì.” Y đối nàng lắc đầu, giấu đi nụ cười.



“Như vậy, để nô tỳ giúp ngài thay y phục.”



“Phiền nàng.” Vệ Vô Du thầm thở dài, dùng tay kia thì chống đứng lên, vẫn thấy toàn thân bởi vì đau nhức mà hư nhuyễn.



Cũng giống trưa hôm ấy, y như cũ không rõ mình chọc giận ngài cái gì. Y rõ ràng đã cực lực tránh xung đột cùng Phượng Huyên, vì sao ngài vẫn nổi giận hai lần với y?



Y không hiểu...... Có lẽ là cố ý không muốn hiểu ý nghĩ của nam nhân nọ, chỉ mong thoát đi được càng nhiều sự xâm nhập mà mình không muốn kia.



Y đã để quá nhiều thứ bị luân hãm, không thể luân hãm cả những thứ cuối cùng ấy.



Tuyệt đối, không thể cho...... Không thể cho!