Đại Thú Tân Nương

Chương 77 : Triển khai kế hoạch

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Lăng Tử Hạo vừa đi, cuối cùng Lăng Tử Nhan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Từ Liễu Thanh nói muốn cùng Lí Cốc Lan đi tản bộ tiếp, biết các nàng sẽ nói về chuyện của mình, liền cùng Dương Mạc Tuyền trở về phòng, để Bế Nguyệt mang tới một bồn nước trong lớn, còn thật sự phi thường nghiêm túc giúp Dương Mạc Tuyền rửa tay sạch sẽ.



Dương Mạc Tuyền biết nàng bị đả kích nên cũng không ngăn cản, nhãn tình không chớp nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, đột nhiên chậm rãi nói: “Nhan nhi, nàng thực sự bận tâm, phải không?”



Lăng Tử Nhan có chút ngẩn người, một hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn Dương Mạc Tuyền, trên mặt lại đều là lệ.



Dương Mạc Tuyền rút lại bàn tay đang đặt trong chậu nước, ôm Lăng Tử Nhan, cằm tựa lên vai nàng, ôn nhu nói: “Nếu ta nhìn thấy nàng nắm tay nam tử khác, ta sẽ càng để ý.”



Lăng Tử Nhan gắt gao ôm lấy nàng, khóc thút thít: “Ta biết nàng có nỗi khổ tâm, nhưng mà…nhưng mà ta không có biện pháp làm bộ không nhìn thấy, nhìn thấy nàng cùng ca ca hòa hảo như vậy, trái tim ta thực sự rất đau.”



Dương Mạc Tuyền giúp Lăng Tử Nhan lau đi dòng lệ trên gò má, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nếu, ta nói là nếu, nếu ta cùng ca ca nàng thân mật hơn một chút, nàng có thể chấp nhận không?”



Lăng Tử Nhan lập tức giật mình, vẻ mặt cứng ngắc.



Dương Mạc Tuyền biết lời này thực tàn nhẫn, nhưng như thế cũng đâu thể so sánh được với sự tàn nhẫn khi nàng phải lấy lòng Lăng Tử Hạo đâu? Tuy rằng cũng là vì tương lai của nàng cùng Nhan nhi mới chịu khuất nhục, nhưng nàng chịu ủy khuất cũng cần phát tiết, không thể nói cho người khác nghe, vậy chỉ có thể để cho nàng và Nhan nhi cùng nhau chịu đau đớn.



Lăng Tử Nhan không nói gì, nước mắt tuôn rơi khẽ lắc đầu.



Dương Mạc Tuyền vẫn cố gợi lên một cái tươi cười: “Nhưng mà ta phải làm như vậy!”



Lăng Tử Nhan hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hỏi: “Vì sao?”



“Vì có thể cùng nàng ở chung một chỗ.” Dương Mạc Tuyền nhẹ giọng nói, giống như đóa hoa lan, lại như thể đã hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Nhan nhi, vì có thể ở bên nàng, ta thật sự nguyện ý.”



Lăng Tử Nhan bắt lấy tay nàng, nắm đến có chút dùng sức: “Ta không muốn! Chẳng lẽ nương nói sẽ giúp ta, là muốn hy sinh nàng? Hỗ trợ như vậy, ta thà rằng không cần!”


Vâ La cười nói: “Trầm Ngư Lạc Nhạn, Bế Nguyệt Tu Hoa, nương thật đúng là người sâu sắc, giúp các ngươi đặt những tên như vậy.”



Trầm Ngư không biết mục đích những lời này của nàng, chỉ cười cười không đáp lời.



Vân La lại nói: “Chính là nương mọi chuyện đều nghĩ đến, lại vẫn quên một chuyện trọng yếu nhất, bốn người các ngươi đều đã đến tuổi lập gia đình, nhất là Trầm Ngư ngươi, năm nay đã hai mươi ba rồi phải không? Là một đại cô nương rồi a.”



Trầm Ngư thầm cả kinh, cuối cùng cũng hiểu được mục đích Vân La gọi mình đến đây, tuy biết rất không có khả năng, nhưng vẫn thử từ chối một chút: “Đa tạ thiếu nãi nãi quan tâm đến Trầm Ngư, nhưng Trầm Ngư vào phủ từ nhỏ, chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình, chỉ thầm nghĩ hầu hạ tốt cho các vị chủ tử, vậy là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”



“Sao có thể không lập gia đình được? Ngươi không thể so với Bế Nguyệt các nàng sống vui vẻ lại còn chỉ có một mình, trong nhà ngươi còn có một mẫu thân kia mà? Tìm một người giúp ngươi cùng nhau hiếu thuận với lão nhân gia, khẳng định tốt hơn so với hiện tại.”



Trầm Ngư chần chờ một chút rồi nói: “Nhưng mà chuyện thành gia lập thất cũng không phải nói gả liền có thể gả, chỉ một chốc làm sao ta có thể tìm được một người như vậy để gả đây?”



Vân La cười nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng, ta đã sớm giúp ngươi tìm một nhà tốt rồi, ngươi nhất định sẽ vừa lòng, hơn nữa người ta cái gì cũng đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ đón tân nương vào cửa. Sau khi thành thân rồi sẽ đón mẫu thân ngươi về, hảo hảo sống tốt những ngày tiếp đó đi.”



“Không biết người thiếu nãi nãi nói là ai?” Trầm Ngư hỏi lời này, trong lòng lại cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng nói ra tên người kia a.



Đáng tiếc không được như ý nguyện của nàng, cái tên “Anh Tuấn” vẫn được thốt lên từ miệng Vân La.



Trầm Ngư sâu kín thở dài một hơi, từ nhỏ phu nhân đã dạy các nàng, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính*, cố tình ngày đó lại không tị hiềm, cho nên mới có mầm họa hôm nay. Sở dĩ Vân La chọn Anh Tuấn cho nàng, chắc chắn không phải bởi vì Anh Tuấn đã rời Lăng phủ ra ngoài mưu sinh, mà là vì ngày đó trong lúc vô tình nghe được Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn nói chuyện, biết Anh Tuấn và Bế Nguyệt là một đôi, Bế Nguyệt lại là nha hoàn của thiếu nãi nãi, Vân La Quận chúa muốn đả kích thiếu nãi nãi, khẳng định sẽ hạ thủ trước với những người thân bên cạnh nàng, thật giống như chặt đứt tay chân của thiếu nãi nãi vậy. Chỉ vì tính ích kỷ của Vân La mà lại hủy diệt hạnh phúc của hai người là nàng và Bế Nguyệt, nữ nhân này thật đúng là lãnh khốc vô tình, đáng tiếc nàng chỉ là một hạ nhân, mệnh so với giấy còn bạc hơn, lại còn thường thường lấy mẫu thân ra áp chế nàng, vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận thôi.



(*Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính: không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy)



Vân La khẽ xả ra một tia cười lạnh, Bế Nguyệt a Bế Nguyệt, chỉ có thể đổ thừa cho ngươi chọn sai chủ tử mà thôi.



_Hết chương 77_