Đại Thú Tân Nương

Chương 79 : Âm mưu của Trương Hằng

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Dương Mạc Tuyền vốn định tìm Tử Y trò chuyện, sao biết gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời, Tử Y không có trong phòng. Ngẫm lại suốt những ngày qua, nàng vẫn mải lo nghĩ về chuyện của mình mà bỏ mặc Tử Y, trong lòng liền có chút áy náy. Dạo qua vườn một vòng, vẫn không thấy Tử Y, rất có khả năng là đã xuất phủ, đành phải đi tới chỗ nương xem sao. Sáng sớm nay nương cùng mẹ chồng nàng nói chuyện một mình, theo lý mà xét thì hẳn là đã đem chuyện của nàng cùng Nhan nhi nói ra, không biết nương có thái độ gì? Mặc kệ mẫu thân có đồng ý hay không, nàng cũng sẽ không thay đổi tâm ý với Nhan nhi, nhưng thực sự vẫn hy vọng có thể được nương chúc phúc.



Còn Tử Y mà Dương Mạc Tuyền tìm khắp nơi cũng không thấy, quả thật đúng là xuất phủ, hơn nữa người đồng hành lại chính là người ở gian phía Tây Lăng phủ, Trương Hằng.



Tử Y xoay xoay chén rượu, nhướn mày, nhìn người trước mặt, cũng giống y như khi mới gặp, nhã nhặn nho nhã, trầm ổn nội liễm, đáng tiếc vẻ này chỉ là nhất thời, lúc khác lại ngược lại. Trong lòng không có tình cảm, đương nhiên sẽ không thấy vừa mắt, liền cười nói: “Không biết Trương công tử đột nhiên ước hẹn ta ra đây là có việc gì?”



Trương Hằng cũng đánh giá nàng, nếu bỏ qua ánh hào quang không đẹp đẽ gì của quá khứ thì không thể phủ nhận Tử Y quả thật là một tiểu mỹ nhân làm cho người ta ái mộ ngay khi vừa gặp, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất, vẻ uể oải lại toát lên nét kiều mỵ, sợ là chẳng cần nàng liếc mắt một cái thì hồn phách cũng đều đã bị câu đi, nàng căn bản chính là khắc tinh của nam nhân, chỉ tiếc…Trong mắt Trương Hằng không một tia gợn sóng, từ từ mở miệng: “Uyển nhi, về sau nàng có tính toán gì không?”



Tử Y bật cười khanh khách, như thể nghe được một chuyện đáng cười: “Hẹn ta ra đây, chỉ để nói những lời này? Xin hỏi ta là gì của ngươi? Trương công tử?”



Trương Hằng nói: “Tuy rằng chúng ta không thể thành phu thê, nhưng ta cũng không nhẫn tâm nhìn nàng, một nữ tử đơn độc không nơi nương tựa như thế.”



“Phải không?” Tử Y chống cánh tay lên bàn, đứng lên, đi đến trước mặt Trương Hằng, dưới chân không cẩn thận trượt, cả người ngã vào lòng Trương Hằng, thân mình mềm mại như linh xà quấn lấy người Trương Hằng, cánh tay ôm lấy cổ hắn, đem chén rượu đưa tới miệng hắn, trên miệng chén còn in dấu son: “Nếu luyến tiếc ta, vì sao lúc trước còn đuổi ta đi?”



Trương Hằng không trả lời, há miệng đem rượu còn sót lại trong chén uống cạn.



Tử Y cũng không truy vấn, trên mặt gợi lên một nụ cười, nét cười lộ vẻ mị hoặc, như yêu tinh, khẽ thổi một hơi lên cổ hắn, hỏi: “Ta có đẹp không?”



Trương Hằng nhìn nàng một hồi lâu, mới gật đầu: “Đẹp.”
Trương Hằng nhìn nét mặt Tử Y buông lỏng, liền tiếp tục nói: “Kỳ thật cũng không cần nàng hỗ trợ cái gì, ta cùng Vân La Quận chúa đã sớm nghĩ tốt phương pháp, tình huống của ta chỉ có nàng biết, ta chỉ hy vọng nàng có thể lãnh nhãn bàng quan, bảo trì im lặng là tốt rồi. Sau khi sự thành, chúng ta cùng nhau rời khỏi Lăng phủ, nàng nói xem được không?”



Không thể phủ nhận, đề nghị này của Trương Hằng đối với nàng là một cái dụ hoặc thực lớn, đem những suy nghĩ không an phận mà nàng từng nghĩ đến biến thành có khả năng, nhưng làm cho nàng lập tức ra quyết định, khẳng định là không thể, ít nhất phải chờ đến khi nàng tìm hiểu được xem Lăng Tử Nhan có phải thật sự là người bất kham như thế không đã, cũng muốn dò xét tâm ý Dương Mạc Tuyền nữa.



Tử Y hạ quyết tâm, đứng dậy, thần sắc thản nhiên nói: “Việc này ta phải suy nghĩ đã.”



Trương Hằng nhìn nàng rời đi, cũng ngẫm nghĩ sâu xa. Nước cờ Tử Y này là hắn hạ sau lưng Vân La, hơn nữa không hạ không thể, hắn trình diễn có chân thực đến đâu, chỉ cần một câu nói của Tử Y cũng có thể vạch trần mọi lời nói dối. Chỉ có đánh vào tình cảm của Tử Y, nói có tình có lý, mượn sức nàng, vậy mới có thể đảm bảo vạn vô nhất thất. Nhìn bộ dáng của Tử Y, hẳn là đã bị thuyết phục.



Sửa sang lại y phục, cũng chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy trên người rơi ra một mảnh lá cây, chậm rãi rớt xuống đất, nhặt lên nhìn, liền thấy một bài thơ đề trên đó: “Thanh thủy phù dong xuất hồng trần, thâm tỏa xuân khuê tầm tri âm, thường ức đương nhật sơ tương kiến, quân tấu lưu thủy ngã phủ cầm.”



Nét chữ thanh tân phiêu dật, đúng là bút tích của Dương Mạc Tuyền! Ngẫm lại liền đoán hẳn là do vừa rồi khi Tử Y ngã vào lòng hắn, không cẩn thận làm rơi. Trương Hằng nhìn xem lập tức mừng đến hai mắt tỏa sáng, thật sự là trời cũng giúp ta!



_Hết chương 79_



—————————————————-



Theo những gì ta hiểu, hình như tên Trường Hằng bị Nhan nhi đánh cho thành…thái giám luôn thì phải?