Đế Vương Sủng Ái

Chương 526 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


"U U." Đôi mắt U U vẫn ướt lệ, nó rên u u khe khẽ, nhìn rất đau lòng. Với linh tính của u u đương nhiên nó biết Thiên Nhất và Địa Nhị vì cứu nó nên mới bị như vậy, khi đó nó vốn đang nghĩ cách để cứu Lâu Thất, nó nhanh mắt nhìn ra cái cây cao nhất đó, chỉ nghĩ húc đổ cái cây đó sẽ có thể đập xuống dòng suối, đánh vỡ băng.



Nhưng không ngờ nó vừa chui tới gốc cây liền đụng vào cơ quan, kết quả bị rơi vào lưới.



"U u."



Lâu Thất quay đầu lại thấy mắt U U đang chảy ra hai hàng lệ.



Tử Vân Hồ đúng là đã thành tinh rồi, nhìn nó như vậy Lâu Thất lại xót ruột, xoa đầu nó: "Không cần khóc, sau này ngươi hãy báo đáp họ nhiều hơn là được."



U U kêu lên hai tiếng, sau đó chạy về phía trước.



"U U!" Lâu Thất vừa lên tiếng thì nó đã chạy mất tăm hơn. Trầm Sát quay đầu lại nhìn, địa đạo tối tăm giống như miệng một con quái vật, đâu còn bóng dáng của U U.



"Yên tâm đi, tiểu hồ ly đó chắc đi tìm đồ rồi."



Lâu Thất thở dài, rất có thể là như vậy, U U rất có linh khí, nhưng chưa chắc đã hiểu được vừa nãy nàng nói nguyên nhân tại sao không thể cho Thiên Nhất, Địa Nhị dùng thuốc, vì thế thấy họ toàn thân chảy máu không ngừng, nên chắc đã đi tìm thuốc.



Mặc dù nơi này rất nguy hiểm nhưng U U vừa nãy bị mắc vào lưới chắc chỉ là điều ngoài ý muốn, với tốc độ của nó, cơ quan có thể nhốt nó, bắt nó không nhiều.



"Đế hậu, đã khoét hết rồi." Giọng Trần Thập có chút nghẹn ngào. Lâu Tín chậm hơn hắn một chút, khi hắn nói xong cũng dừng tay lại, hai người tuy không đau, nhưng cũng không hề dễ chịu, sắc mặt tái nhợt.



Lâu Tín căng thẳng nãy giờ, cuối cùng bây giờ mới nói: "Trời, đây đâu phải khắc hoa trên củ cải..." Đây là khắc người, người còn sống, lại là người mình. Đúng là một việc đày đọa.



Hiên Viên Trọng Châu vẫn cho rằng ám vệ bên cạnh Trầm Sát không có năng lực gì lớn, nói là ám vệ nhưng võ công của Trầm Sát lại cao hơn bọn họ quá nhiều, ai bảo vệ ai cũng không nói trước được.



Nhưng bây giờ hắn cũng phải khâm phục họ, họ đúng là hán tử trong số các hán tử.



Toàn bộ quá trình, Thiên Nhất và Địa Nhị thi thoảng nghiến răng rên khẽ một tiếng, không hề kêu lên, hơn nữa rõ ràng đau sắp chết rồi, nước băng dưới chân buốt giá thấu xương bốc lên, toàn thân run rẩy không ngừng nhưng vẫn đứng thẳng không ngã gục.



Đây chính là người Trầm Sát dẫn dắt.


Hắn không biết phải nói thế nào nữa, nội lực tiếp tục dâng lên khiến hắn cảm thấy mình được thần tiên ném một bảo bối trúng đầu.



Trầm Sát ôm Lâu Thất, cúi đầu chạm trán lên trán nàng, không hề nhúc nhích, như thể trở thành một pho tượng băng trong đường nước chảy.



Vết thương đã bôi thuốc của Thiên Nhất và Địa Nhị cũng nhanh chóng hồi phục, họ cảm thấy nội lực tăng mạnh.



Hỏa đứng canh bên cạnh, Trần Thập chỉ chắn trước Trầm Sát và Lâu Thất, ngay cả Hiên Viên Trọng Châu cũng có chút phòng bị. Đế hậu từng nói, điều chế thứ thuốc này mất nhiều dược liệu hơn nàng nghĩ nhiều, nàng cũng chỉ điều chế ra được năm viên, vốn định dùng khi cần thiết, bây giờ năm viên, nàng và đế quân dùng hai viên, ba viên khác đều đã cho đi.



Lâu Thất mở mắt, nàng cảm thấy nội lực trong người chưa bao giờ dồi dào tới vậy, nàng thậm chỉ cảm thấy mình có thể bay lên.



Nhưng nàng vẫn ở trong lòng Trầm Sát.



"Thiên Nhất (Địa Nhị), đa tạ đại ân của đế quân, đế hậu."



Thiên Nhất và Địa Nhị khôi phục trở lại bất chấp nước băng, đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ.



"Đứng dậy, lên đường thôi." Lâu Thất đoán biết rằng Trầm Sát đã dùng đan dược mạnh nhất của nàng, nhưng nàng cũng nghĩ rất thoáng, ôm mặt Trầm Sát hôn một cái lên môi hắn.



"A, nơi này có người đấy." Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy cảnh này quá ngược đãi.



Lâu Thất nhướng mày: "Nếu huynh cũng muốn thơm, ta không ngại cho huynh mượn Lâu Tín."



"Đế hậu, thuộc hạ có thể từ chối không? Thuộc hạ thích Dao Phong cô nương!" Lâu Tín nói.



Như thể mọi đau khổ lúc trước đã rời xa, mọi người lại bật cười ha ha.



Đi được một đoạn, Lâu Thất tinh mắt nhìn thấy đầu lông lá trắng toát mắc kẹt ở bên này, đó là đầu của cô gái lông trắng? Trước đây bị đá bay ra xa tới vậy sao?



Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.



"Lâu Tín, đi kiểm tra"