Đế Vương Sủng Ái

Chương 546 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


"Mẹ kiếp!" Lâu Thất chửi bậy một tiếng, không cần suy nghĩ liền đâm đầu nhảy xuống sông, đồng thời quát với thần y và Hiên Viên Ý rằng: "Không được nhảy theo, bảo vệ tốt dược dẫn!"



Lời nói này liền khiến thần y và Hiên Viên Ý đang định nhảy xuống vội vàng thắng gấp bước chân.



Lâu Thất vừa nhảy xuống nước liền cảm thấy băng giá.



Khi nãy nàng cũng đã đụng qua nước, nhưng nhiệt độ của nước không lạnh đến vậy!



Thoáng chốc, trong lòng nàng nhảy cẫng, liền nghĩ ra, có lẽ đây chính là nơi sinh sống của Băng Ngư! Vậy thì, những con cá nhảy vượt lên mặt nước khi nãy, có phải là Băng Ngư không?



Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng loé lên rồi vụt tắt, trong lòng nàng hiện giờ đang lo lắng cho Trầm Sát, Băng Ngư phải xếp phía sau!



Trầm Sát đã chìm xuống dưới, Lâu Thất hít thở một hơi sâu, cũng lặn xuống theo. Vừa lặn xuống, vài con cá mỏ nhọn đâm vào mặt của Lâu Thất.



Lâu Thất lập tức quay người né tránh, nhưng vẫn có vài con cá đâm sầm vào tay mặt của nàng, bàn tay của nàng bỗng dưng tê lại.



Thì ra, ở dưới nước khi nãy là loại cá nhỏ này sao?



Cá điện?



Nàng biết có một loại cá chình có khả năng phóng điện, nhưng không ngờ được ở đây cũng có loại cá nhỏ có thể phóng điện được. May thay đám cá nhỏ này chạm vào y phục thì không sao.



Trầm Sát đang dần chìm xuống ở phía trước kia, khuôn mặt và đôi tay của hắn đang có nhiều cá nhỏ bu quanh, trong lòng của Lâu Thất đau đớn, lập tức bơi qua bên đó, nhưng thấy toàn bộ cá đều rời khỏi Trầm Sát, và ngay tức thì trở ngược bụng, trồi lên phía trên.



Chết, chết rồi?



Cá nhiều như vậy mà chết hết rồi?



Vào lúc nàng đang sững sờ, lại có một bầy cá mới bu quanh, sau đó chạm vào mặt và tay của Trầm Sát lại toàn bộ chết hết!



Lâu Thất có chút hỗn loạn!



Xung quanh đó đã có một đống cá chết hết rồi. Nếu các con cá này thực sự là Băng Ngư, đều bị Trầm Sát độc chết hết thì phải làm sao đây? Bởi vì Băng Ngư cần rút xương khi còn sống, xương dạng đó mới dùng được.



Nàng kéo Trầm Sát lại, cố gắng bơi lên trên kia.
Thần y hô to: "Đó là, đó là Hồng Tùng Trùng! Hồng Tùng Trùng đó! Đế Hậu!"



Âm thanh khó kiềm nỗi kích động, rung chuyển trời đất.



Đôi mắt của Lâu Thất sáng rực rỡ, trước giây phút con Hồng Tùng Trùng định cắn lên đuôi của Băng Ngư, nàng ấn nút của cây roi, vài cây châm được bắn ra ngoài, trong đó có một cây vừa vặn bắn trúng con Hồng Tùng Trùng, đính chặt nó ở trên rễ cây.



"Ta đi lấy!"



Thân hình của Hiên Viên Ý vội lao ra chỗ đó, một tay nắm lấy rễ cây, kéo Hồng Tùng Trùng ra, đang định quay về, bỗng đống rễ cây chằn chịt kia dao động lắc lư, Hiên Viên Ý hoa mắt.



Một tay của Lâu Thất túm lấy Băng Ngư, sau đó vừa đụng vào thì có cảm giác rất lạnh lẽo. Nàng đang định giao con cá cho thần y, liền thấy ông kinh hoảng chỉ ra phía sau lưng của nàng.



"Rất, rất nhiều Hồng Tùng Trùng..."



Lâu Thất quay đầu, liền nhìn thấy đống rễ cây phủ xuống có con trùng màu đỏ đang bắt đầu nhúc nhích, đều nhắm chuẩn Hiên Viên Ý, trông dáng vẻ như đang rục rịch ngóc đầu dậy.



"Đám tiểu điện cá, mỗi ngày ăn vật thải của Hồng Tùng Trùng." Cho nên mới hiện cảnh tượng đôi lúc có cá nhảy lên, đi cắn đống rễ cây đó, thì ra, không phải cắn rễ cây, mà là trên rất nhiều rễ cây đều có một con Hồng Tùng Trùng!



Thì ra, Hồng Tùng Trùng không sống trên cây Hồng Tùng, mà sống ở dưới đít rễ!



Nhưng vậy cũng thật quá đáng, tại sao có nhiều đến vậy cơ chứ! Hoặc là không tìm được, hoặc là tìm được nhiều như thế...



"Nhị thúc, ném trùng tử vào nước!" Lâu Thất phát hiện sự bất ổn, lập tức hét to ra tiếng.



Hiên Viên Ý đương nhiên nghe lời của nàng, ném Hồng Tùng Trùng trong bàn tay xuống nước. Điều thần kì đó là, ông vừa ném trùng tử đi, thì đám Hồng Tùng Trùng kia không nhắm vào ông nữa.



Đám trùng tử này đối với con người mang đồng loại trùng xác trên thân có một địch ý vô cùng mạnh mẽ.



"Nhưng bây giờ phải làm sao đây?" Hiên Viên Ý bay về lại.



Lúc bắt đầu bọn họ còn vui mừng đến điên cuồng, không ngờ được ở nơi có Băng Ngư vừa vặn có Hồng Tùng Trùng! Trong phút chốc tìm đủ hai vị dược dẫn. Nhưng Hồng Tùng Trùng hiện giờ phải lấy như thế nào?



Khoé miệng của Lâu Thất nhếch lên, ngón tay cái vút vút chiếc mũi, cười hê hê nói: "Chỉ cần thấy được, còn sợ bắt không được sao? Nhị thúc, Nhị thúc, thúc và thần y đỡ Trầm Sát đi trốn trước đã, để con xử lý."