Đế Vương Sủng Ái

Chương 559 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


"Ngươi là~~~Thưởng công chúa?" Hiên Viên Chế quan sát cô ta, thân người ông loé lên trong nháy mắt, bóng dáng đã tới bên cạnh cô ta, ông ta đưa tay tóm lấy cổ tay của cô ả bắt mạch.



Nữ tử chỉ cười, không phản kháng.



"Âm nữ cũng có thể bắt mạch là biết được sao?" Lâu Hoan Thiên nói thầm một câu.



"Ngươi thì hiểu cái gì, Âm Nữ mạch hàn." Hiên Viên Chế liếc hắn một cái nói, ngay giây sau liền lật tay bóp chặt mệnh môn của Hách Liên Thưởng.



Biến cố đột ngột xảy ra khiến người ta có chuý phản xạ không kịp.



"Ta tin ngươi là Thưởng công chúa, nhưng mà, nhất định là Thưởng công chúa đã bị chiều hư." Hiên Viên Chế nói xong liền đưa tay điểm liên tiếp vào mấy đại huyệt lớn trên người cô ta, sau đó đẩy cô ta về phía Trầm Sát.



"Đưa cô ta đi, bây giờ thì ra ngoài tìm một chỗ giải Cổ, Ý Nhi, con đưa người canh giữ cho hắn." Ánh mắt Hiên Viên Chế quét một lượt qua tất cả mọi người có mặt tại đây rồi nói với Lâu Thất: "Hiên Viên gia phải trọng tín trọng nghĩa, đừng chỉ màng tới tình nghĩa huynh muội, cái bây giờ con nên làm chính là bảo vệ tiểu tử Trầm gia, nhà chúng ta nợ Trầm gia."



Đây gọi là gì?



Lâu Thất cười nhạt. Lẽ nào ông ta không biết những người ở đây đều là người của nàng sao? Đến ngay cả Trầm Sát cũng chưa chắc đã ra lệnh được cho tất cả mọi người lúc này.



Thưởng công chúa đã bị đẩy tới trước mặt Trầm Sát, sắc mặt chàng sầm lại, tung một chưởng đập cô ta ra. "Đâu ra cái đồ xấu xí này, cút!"



Nhưng đúng lúc này, một dây lụa đột nhiên phóng tới cuốn lấy eo của Hách Liên Thưởng kéo cô ta lại. Từ cánh cửa tối tắm bỗng nhiên một nam nhân lướt tới ôm cô ta vào lòng.



"Ai cho các ngươi bắt nạt tiểu công chúa của ta?"



Kẻ đến mặc trên người bộ y bào màu đỏ, đeo cây trâm kim tơ, trông hắn khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ hơn thì lại phát hiện ra ở đuôi mắt hắn có không ít vết chân chim.



Bộ y bào đỏ của hắn hoa lệ tới mức dường như có thể làm loá mắt tất cả mọi người, cả người hắn cũng toát lên vẻ vô cùng quái dị, trong dương cương lại có chút nữ khí.



Hách Liên Thưởng vào lòng hắn xong thì nằm như một con chim non dựa dẫm, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.



Mọi người nhìn hắn dễ dàng giải được huyệt đạo của Hách Liên Thưởng, trong lòng đều có chút sợ hãi, võ công của người đàn ông này khó mà lường nổi...



"Nghĩa phụ, Thưởng Nhi còn tưởng là người thật sự không cần con nữa cơ." Hách Liên Thưởng nũng nịu vịn vào ngực của người đàn ông đó.




"Xèo! Xèo! Xèo!" Một tràng âm thanh kinh sợ vang lên, trên mặt của Hách Liên Thưởng bị ăn mòn thành vô số lỗ, dáng vẻ vốn dĩ xinh đẹp mỹ miều trong chớp mắt đã bị huỷ sạch, trông vô cùng đáng sợ.



Cô ta thảm thiết thét lên bủn rủn tại chỗ, tiếng thét ấy khiến người ta rợn hết cả tóc gáy. Ngay lúc đó Ẩm Huyết Kiếm cũng đang nhằm đâm tới ngực cô ta thì Hiên Viên Chí lại khẽ búng ngón tay làm thanh kiếm bật gia.



"Tiểu tử Trầm gia, ngươi chán sống rồi sao? Bây giờ không thể giết cô ta được."



"Yêu bà Tả Hộ Pháp đó của các người không ở đây sao?" Hiên Viên Chí đột nhiên nhìn Tố Phỏng: "Nếu bà ta ở đây thì sớm đã ra mặt rồi, nói mau, bà ta ở đâu?"



Ý của câu này tức là địa vị của Tả Hộ Pháp còn cao hơn cả Tố Phỏng.



"Bệ hạ có chiếu, Tả Hữu Hộ Pháp quay về đại lục Long Ngâm rồi, đại nghiệp sắp thành, các ngươi đều phải chết!" Khuôn mặt trắng bệch của Tố Phỏng đang trợn trừng ánh mắt căm hận lên nhìn bọn họ.



"Bệ hạ là ai? Vương triều nào?"



"Ha ha, có chết ta cũng không nói với các ngươi!"



"Thế thì ngươi chết đi!" Ngón tay Trầm Sát khẽ vẫy, Ẩm Huyết Kiếm sắc bén quay đầu, ngay tức khắc xuyên thẳng qua tim của Tố Phỏng.



Ánh mắt chàng nhìn Hiên Viên Chế đầy vẻ khiêu khích. Ánh mắt đó đang nói: "Thử ngăn bản đế quân giết người nữa xem nào.



Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Tố Phỏng đang liên tục biến đổi, ngũ quan không ngừng biến hoá, lúc tuấn tú, lúc xấu xí, lúc lại đồng bóng. Trong đó có một lần hiện ra khuôn mặt có vài phần giống với Trầm Sát.



"Hắc Vu dịch dung thuật." Hiên Viên Chế chau mày lại, vốn dĩ ông ta dịnh hỏi thêm mấy câu nữa nhưng hắn đã ngưng thở rồi. Ông rút Ẩm Huyết Kiếm lên ngắm nghía một lúc.



"Cây kiếm này không tồi."



Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng, tay khẽ vẫy, Ẩm Huyết Kiếm lập tức vùng khỏi tay Hiên Viên Chế bay về phía chàng.



Hiên Viên Chế nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Lâu Hoan Thiên, nói: "Đến mộ địa Lâu gia, ở đó có một thứ quan trọng phải lấy về."



"Mộ địa Lâu gia?" Lâu Hoan Thiên nhìn Lâu Thất. Hách Liên Quyết tới đó.