Đế Vương Sủng Ái

Chương 624 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Trầm Sát nghe nàng nói liền ngây ra rồi dùng lực đỡ lấy eo nàng nhấc bổng cả người nàng lên để nàng ngồi đằng trước mình, chàng ôm nàng cưỡi ngựa đi thong dong.



Hai mươi mấy vạn binh lính ở đằng sau cũng giảm tốc độ lại, bám theo sau ở một khoảng cách khá xa.



Chàng hít lấy hương thơm trên mái tóc của nàng, ôm nàng thật chặt rồi trầm giọng nói: "Không phải."



Trầm Sát nói ngữ khí vô cùng chắc chắn, vào lúc Lâu Thất đang mếu máo nghĩ là chàng không hiểu thì chàng lại nói thêm một câu: "Thất Thất, kể cả nàng có là như vậy thì ta cũng vẫn cảm kích nàng."



"Cảm kích ta?" Lâu Thất không hiểu: "Vì sao chứ?"



"Ừm, nếu như nàng cứ khăng khăng nói tất cả mọi việc này đều do nàng gây ra, vậy thì nếu nàng không gây ra những chuyện này thì nói không chừng bản đế quân không thể gặp được nàng.



Lâu Thất cười phì một tiếng lại cảm thấy vui vẻ: "Ai bảo thế, kể cả không gây ra những cái này thì chúng ta chắc cũng đã đính hôn rồi, nói không chừng năm ta mười bốn mười lăm tuổi đã bị chàng lừa, bây giờ con cái có khi cũng biết chạy rồi cũng nên."



Tuy nói vậy, nhưng đế quân đại thần mở mồm nói những lời đường mật nên tâm trạng của nàng liền trở nên phấn chấn hẳn.



Trầm Sát lắc lắc đầu: "Không rơi thẳng vào lòng của bản đế quân, chỉ là ấn định hôn ước, nàng nghĩ rằng bản đế quân không đào hôn sao?"



Lâu Thất lại không kiềm được bật cười.



Cái ôm của chàng ấm áp nhường này, giọng nói của chàng êm dịu nhường này, cái gì mà mông lung, cái gì mà tự trách, tất cả đều đã tan biến hết sạch.



Trầm Sát cảm thấy tâm trạng của nàng đã khá hơn một chút bèn ôm nàng càng chặt hơn, bờ môi của chàng ghé sát vào tai nàng, khẽ hỏi: "Mấy ngày hôm nay có nhớ bản đế quân không?"



Tuy ngày ngày bọn họ đều trao đổi thư từ nhưng sau khi tân hôn thì chưa bao giờ chia cách thời gian dài như vậy, lại là sau khi chàng khai quân, vì vậy mà ôm nàng như này ngay lập tức thân thể chàng liền dậy lên phản ứng. Nếu không phải ban nãy thấy nàng tâm trạng có chút không ổn thì chàng sớm đã dùng một nụ hôn để an ủi sự nhớ mong rồi.



Nữ nhân của chàng vô cùng mạnh mẽ, hiếm thấy có lúc mông lung và tự trách như này, tuy cơ thể của chàng đang kêu gào nhưng cũng không chống đỡ lại được sự thương xót. Sự thương xót đối với nàng.



Nếu như là lúc trước, Lâu Thất không nói được thì cố ý nói những cái ngược ý chàng, nhưng lần này thì nàng lại áp vào lồng ngực rộng ấm áp của chàng, nàng co người mềm nhũn lại rồi trề môi thật thà trả lời: "Ta nhớ, rất nhớ rất nhớ."



Sự yếu ớt và mềm mại này của nàng ngay tức khắc giáng trúng chỗ mềm nhất trong tim của Trầm Sát, một sự cưng chiều và đầy ắp mãn nguyện khuấy động khắp ngực chàng.



Tại sao chàng lại yêu nữ nhân này đến như vậy? Tại sao lại yêu nàng đến như vậy!



"Thất Thất ngoan..."




"Ồ? Mục đích của ngươi chẳng phải chỉ là muốn Hiên Viên Chiến và Cổ Tịnh Nhi sao?" Chẳng lẽ đợi sau khi ta chiếm được thân thể của Lâu Thất thì ngươi còn muốn ta nhận ngươi làm người có quan hệ thân thiết hay sao?"



"...Có gì mà không thể chứ?"



"Vân Phong nghe hắn nói lập tức ngửa đầu lên trời bật cười ha hả.



Khi Ưng và Thu Khánh Tiên tiến vàp liền nhìn thấy cảnh này.



Vân Phong vốn dĩ ấm nhuận như ngọc giờ đây lại diêm dúa loè loẹt. Trang điểm sắc sảo, mặc chiếc váy hoa lệ, cây trâm đung đưa, tư thế vô cùng lả lơi.



Móng tay hắn sơn màu đỏ thẫm, đeo hộ giáp khảm đá, khẽ ngắt hoa lan, rồi khẽ xoa xoa lên trên đầu của nam nhân đang ở trên đầu gối hắn.



Ánh mắt hắn khẽ lướt qua liếc Ưng và Thu Khánh Tiên đang đi tới.



Ưng suýt thì ói mửa, Thu Khánh Tiên thì dường như có chút sợ hãi núp sau lưng hắn.



"Ngươi chính là Ưng vệ sao? Ồ, quả nhiên trông cao lớn anh tuấn, ta thích đấy. Qua đây."



Ưng vừa nghe cái giọng nam không ra nam nữ không ra nữ này thì toàn thân nổi hết cả da gà, nếu bảo hắn giống như nam nhân đang quỳ ngồi bị xoa đầu như chó thế kia thì quả thật hắn muốn chết quách đi cho rồi~~



Phía sau, Thu Khánh Tiên dùng móng tay chọc một cái vào đằng sau hông hắn.



A đầu chết tiệt này lại dám hạ thủ thật!



Ưng thầm nghiến răng nghĩ bụng đợi khi nào quay về nhất định phải bảo với đế hậu dạy bảo nha đầu này một trận cho hắn. Nhưng vừa nghĩ tới đây thì cô ta lại ra sức chọc hắn cái nữa.



Biết rồi, biết rồi, khổ lắm!



Mặt Ưng đen xì bước về long ỷ đó. Mỗi bước đi của hắn đều cảm tưởng như là đang bị cắt thịt vậy, đi vô cùng khó nhọc.



"Vân Phong" cũng chẳng so đo với hắn, chỉ lãnh đạm nói một câu: "Trừ phi, ngươi không cần thuốc giải nữa."



Không cần thuốc giải, nếu hắn chết thật thì thật sự là đế hậu có khả năng sẽ đem cái xác loã thể của hắn cho chạy một vòng khắp thiên hạ đấy. Trong lòng Ưng chua xót, lập tức sải bướcn nhanh hơ, hắn bước tới trước mặt "Vân Phong."