Đế Vương Sủng Ái

Chương 636 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Bên ngoài thế nào, Lâu Thất và Trầm Sát không hề biết.



Ngay trước mặt họ, một vách đá to như bình phong, cao đến gần bầu trời, đập vào mắt họ.



Càng đến gần, lực hút kia càng mạnh, họ bay với tốc độ càng nhanh.



Lâu Thất trừng to mắt: "Muốn chúng ta bị đâm chết ư!"



"Cẩn thận!"



Vào giây phút cuối cùng, Trầm Sát ôm lấy nàng xoay người, hoán đổi vị trí, hắn ôm nàng vào lòng, đối lưng với bức tường đá.



Rầm một tiếng, lưng Trầm Sát đụng vào bức tường kia.



"Phụt!"



Cú va chạm mãnh liệt khiến khí huyết trong người hắn cuộn trào, sau đó thổ huyết.



Con tim Lâu Thất run lên, nàng vội vàng nhét một viên Thần Thủy Niêm vào miệng hắn. "Ăn đi."



May mà nàng có Thần Thủy Niêm, may mà độc cổ của Trầm Sát đã được giải.



"Bổn Đế Quân không sao." Trầm Sát nuốt xuống, nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn lực hút, hắn ôm chặt lấy Lâu Thất, nhìn con tiểu hồ ly trên vai nàng.



"U U."



U U tỏ vẻ nó cũng không biết chuyện này là sao, nhưng nơi này có mùi vị nó thấy quen thuộc, có mùi vị nó hoài niệm.



"Nóng quá."



Lâu Thất bỗng dưng lên tiếng.



Bây giờ họ giống như hai khối sắt, bị hút vào nam châm, lên không được xuống không xong, nếu muốn di chuyển, chỉ có thể nhích từng chút một.



Nhìn lên nhìn xuống, đều là một bức tường đá thẳng đứng trơn láng, hùng vĩ đến mức khiến người ta run rẩy. Thật sự không biết là nhân tạo hay tự nhiên.



Trầm Sát đang nghĩ cách, cả người Lâu Thất bỗng nhiên nóng ran lên, cảm giác hệt như bỗng nhiên sốt cao, đồng thời hình như có thứ gì đó đang điên cuồng hút lấy tinh thần và năng lượng của nàng, làm nàng cảm giác bản thân mình như một cục sạc dự phòng.



"U U!"



Tử Vân Hồ nhảy lên vai Trầm Sát, nó nhìn Lâu Thất với ánh mắt hoảng sợ. Nóng, nóng quá, nóng đến mức khi đứng trên vai nàng, móng vuốt nó sắp chín luôn. Nó lại chớp mắt nhìn Trầm Sát, nóng như thế, hắn vẫn còn ôm chặt như vậy, không thấy phỏng sao?


Trầm Sát xoay người, chắn trước mặt Lâu Thất.



Hai con quái vật kia chui ngược trở về lòng đất, ầm ầm hai tiếng, mặt đất phía dưới chân hắn lung lay.



Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ hình dáng hai con quái vật kia, thứ cho người đã từng trải qua vô số phong ba, gặp không ít dị thú như Trầm Sát cũng phải hít ngụm khí lạnh.



Hai con thú khổng lồ không biết tên, phần đầu cực to, giống hệt như hai ngọn núi, trên người nó phủ kín đầy vảy, tuy những chiếc vảy đó dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó rất cứng chắc. Nhưng khi so với phần thân, đầu của chúng lại trong nhỏ và nhọn hơn rất nhiều, trên đỉnh đầu có gai nhọn, mắt chúng rất bé, hai con mắt một con đỏ ngầu, một con xanh lục đậm, không ngờ chúng lại sở hữu đôi mắt hai màu.



Tuy đứng cách một khoảng dài, nhưng Trầm Sát đã ngửi thấy một mùi vô cùng thối, được tỏa ra từ trên người chúng.



Hai con quái vật kia đang di chuyển từ từ đến chỗ hắn, Trầm Sát phát hiện chúng cứ nhìn chằm chằm vào eo hắn. Hắn rũ mắt xuống, phát hiện đó là Long Diên được Lâu Thất nắm chặt trong tay.



Tuy nàng đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không quên cầm chặt Long Diên.



Trầm Sát cũng cảm nhận được sự uy hiếp tỏa ra từ trên người hai con dã thú này.



E rằng sắp phải chiến đấu một trận ác liệt rồi. Hắn siết chặt Ẩm Huyết Kiếm.



"Keng!"



Không ngờ đó lại là tiếng kêu của con dã thú kia.



Tiếng kêu kia gào về phía Trầm Sát, hắn không thể không lùi lại, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.



"Chết tiệt." Kiểu tấn công gì đây?



"Keng! Keng! Keng Keng Keng!"



Hai con dã thú kia gào lên về phía hắn.



Cứ như có vố số phi đao lao thẳng về phía đầu Trầm Sát, không thể né tránh được, cảm giác đau đớn này khiến mặt hắn trắng bệch, hắn không khống chế được, cơ thể lùi lại về sau ba bước.



"A! Đau quá!"



Lâu Thất đã ngủ say bỗng thét lên. Trầm Sát vốn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng khi thấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng, hắn bỗng thấy hoảng loạn, hai con dã thú kia thấy thế chúng ta gào lên thêm một lần nữa.



Đau, đau dớn vô tận, đau như thể có người cầm đao đâm lên đầu họ, không chỉ thế còn dùng sức ngoáy bên trong.



Trầm Sát nghiến răng, một tay giữ chặt Lâu Thất, khung cảnh trước mắt đã trở nên rất mơ hồ. Không, không thể ngã xuống, nếu họ ngã xuống, họ sẽ trở thành con mồi của hai con quái vật này.



Chính vào lúc này, một tiếng tiêu lanh lảnh và một tiếng ngâm nga trong vắt xé gió truyền đến.