Đế Vương Sủng Ái

Chương 648 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Chiến Hoàng vẫn luôn kín tiếng như vậy!



Tới đại lục Tứ Phương, tới Bắc Thương nhưng cũng không hiện thân trước mặt mọi người.



Đông Thời Ngọc vội kéo Bắc Thược Dược hành lễ về phía đó: "Đông Thanh Đông Thời ngọc cùng hoàng hậu bái kiến Hiên Viên Chiến Hoàng..."



Hiên Viên Chiến xua tay: "Miễn lễ."



Nói xong ông cũng không để tâm tới hai người bọn họ nữa mà quay ra nói với Lâu Thất, giọng nói, ngữ khí hoàn toàn là hai loại hình.



Vừa rồi nói miễn lễ là giọng nói uy nghiêm, lạnh nhạt, vừa quay sang nói với Lâu Thất lập tức vô cùng dịu dàng, ấm áp.



"Ông ngoại của con không nói gì! Chỉ nói rằng, sự việc quan trọng, nếu những người đó thành công, e rằng sẽ khó lòng thu xếp được!"



Lâu Thất hơi cạn lời, xem ra ông ngoại nàng cũng là người kiệm lời, không thích nói nhiều, nếu như hắc vụ này chính là do những kẻ ông tìm gây ra, vậy thì đâu chỉ là bốn chữ "khó lòng thu xếp" có thể hình dung!



Đó là ngày tận thế đấy!



Nhưng nàng không nghĩ ra, loài người lấy đâu ra bản lĩnh làm ra được thứ có quy mô lớn thế này?



Đúng là còn lợi hại hơn cả vũ khí sinh hóa, là diêm la muốn diệt thế, là tà thần nào đó muốn tiêu diệt địa cầu hay là thế nào đây?



Nếu như ông ngoại nàng tìm được nhưng người đó lẽ nào có cách xử lý và ngăn chặn sao?



"Chúng ta phải đích thân đi xem thế nào." Trầm Sát nói.



Nghe Đỗ Văn Hội mô tả, mọi người có mặt ở đây đều không tránh khỏi sợ hãi, nhưng họ cũng không thể né tránh.



Hiên Viên Chiến gật đầu, khen ngợi nhìn Trầm Sát, ông rất hài lòng về người con rể này, lúc này nếu còn ham sống sợ chết thì đâu phải nam nhân đầu đội trời chân đạp đất? Đâu giống với bậc đế vương trong lòng có thiên hạ?



Trầm Sát rất tốt.



"Thế này đi, ta, lão tam và cả Tiểu Thiên đi xem thế nào, ngươi hãy cùng Tiểu Thất ở đây đợi tin tức của chúng ta."



Trầm Sát liếc nhìn ông: "Bổn đế quân đích thân đi."



"Ngươi ở đây với Tiểu Thất."



"Đây là đại lục Tứ Phương, bổn đế quân nói sao sẽ là vậy."




Hắn cười khẽ: "Da mặt dày!" Làm gì có ai tự khen mình như vậy? Mặc dù đó là sự thật, đó cũng là hai điểm mà hắn thích nhưng không phải chủ yếu.



"Bổn đế quân thích nàng nhất... chỗ này." Ngón tay hắn khẽ chỉ vào ngực nàng.



Lâu Thất lập tức sợ hãi ôm ngực, liếc nhìn hắn: "Dê xồm!"



"Nghĩ gì chứ. Nói là trái tim nàng, trái tim chưa bao giờ biết sợ hãi, chưa bao giờ từ bỏ của nàng."



Giọng trầm thấp của hắn vang lên trong tai nàng, Lâu Thất cảm thấy sống mũi cay cay, nàng bị lời hắn nói làm cho cảm động. Không biết có phải do sau khi có thai sẽ càng dễ mủi lòng hay không.



"Thất Thất, bổn đế quân sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ nàng, bảo vệ con của chúng ta." Tay Trầm Sát khẽ vuốt nhẹ lên bụng nàng.



Thời khắc vốn dĩ ấm áp tình cảm là vậy, Lâu Thất không nhịn được bật cười, trêu chọc hắn: "Có cần tì thiếp không?"



Sắc mặt Trầm Sát lập tức sa sầm.



Sáng sớm ngày thứ hai, chim hót ríu rít đánh thức mọi người dậy.



Bên ngoài Hội Hoa Lầu, Đỗ Văn Hội dẫn đầu lên ngựa, ngoảnh đầu lại nhìn, trong lòng dấy lên tình cảm hào hùng. Sợ, có gì đáng sợ chứ? Đế quân, đế hậu, hai đời đế vương của hoàng triều Hiên Viên đại lục Long Ngâm, còn có sư phụ của đế hậu ở đây! Đi tới đâu tìm một đội hình như thế này?



Nếu như họ cũng không có cách nào, vậy thì có thể cùng chết với họ, đời này của hắn ta cũng xem như xứng đáng!



"Xuất phát!"



Giọng nói trong trẻo của Lâu Thất vang lên.



"Tuân lệnh!"



Đỗ Văn Hội quát lên: "Đi!"



Mười kỵ binh nhanh chóng lao đi, trong thành Nặc Lạp có bách tính tiễn đương, mang theo hi vọng.



Ở một góc của Hội Hoa Lầu, Nhị Vy mặc trang phục nam nhi cũng nhảy lên lưng ngựa, vòng một vòng mới ra khỏi cổng thành, đuổi theo bọn họ.



Hãy để Lâu Thất sống thêm một thời gian nữa.



Bí mật hắc vụ bà ta cũng muốn tìm hiểu! Người bà ta tìm kiếm nửa đời lẽ nào có liên quan tới hắc vụ?